Bắc Thần Phong kêu sợ hãi, muốn ngăn cản, nhưng mà tới không kịp.
- Ngươi ở đây hảo hảo tỉnh ngộ, nhìn ngươi sai ở đâu!
Bắc Lão hừ lạnh một tiếng nói.
Bắc Thần Phong cứng ngắc, nhất thời không biết làm sao, thần sắc có chút mê ly, hắn không biết vì sao Bắc Lão hôm nay tức giận như thế.
- Lão sư.
Tiêu Phàm có chút nhìn không được, hít sâu một cái nói.
Hắn cũng không biết Bắc Lão hôm nay vì sao tức giận như vậy, bất quá hắn có thể thông cảm tâm tư của Bắc Lão. Bắc Thần Phong điêu khắc đồ vật, nhìn bề ngoài quả thật không tệ, nhưng căn bản không phải là đồ vật Hồn Điêu Sư chuyên chú.
Bắc Lão cũng không phải là tức giận mà là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thôi. Trong mắt hắn, Bắc Thần Phong lãng phí thiên phú tốt đẹp, bởi vì hắn vốn có thể kế thừa truyền thừa của Bắc Lão.
- Tiêu Phàm, ngươi không cần xin tha cho hắn, ngươi đi theo ta.
Bắc Lão khoát khoát tay, liền hướng trong phòng đi đến.
- Một kiện rác rưởi?
Bắc Thần Phong mặt xám như tro, dù là tham gia sinh tử chi chiến, hắn cũng không có khó chịu như thế. Điêu khắc ra Tần Mộng Điệp, trong lòng hắn kích động không hiểu, tuy nhiên lại bị Bắc Lão không lưu tình chút nào hủy đi.
- Bắc Thần Phong, mặc dù ta cảm thấy ngươi điêu khắc là không tệ, nhưng ở trong mắt Bắc Lão lại là rác rưởi, chỉ bởi vì nó không có sinh cơ. Đã như vậy, vì sao ngươi không đem Tần Mộng Điệp điêu khắc ra sinh cơ?
Tiêu Phàm có chút nhìn không được, đi ngang qua bên người Bắc Thần Phong, truyền âm cho Bắc Thần Phong nói.
- Điêu khắc xuất sinh cơ?
Bắc Thần Phong nghe vậy, toàn thân run rẩy dữ dội, ánh mắt lần nữa khôi phục thần thái, kiên định nói:
- Không sai, ta muốn đem Mộng Điệp chân chính điêu khắc ra, để cho nàng sống lại, ta muốn khiến lão đầu tử lau mắt mà nhìn!
Nhìn một đống mảnh gỗ vụn trên mặt đất, Bắc Thần Phong hít sâu một cái, quay người liền rời đi.
Tiêu Phàm cười cười, hắn từ trong mắt Bắc Thần Phong nhìn ra một cỗ khí thế hăng hái, Bắc Thần Phong làm người mặc dù lười biếng, nhưng hắn vẫn đột phá đến Chiến Hoàng hậu kỳ, đủ để có thể thấy được thiên phú hắn rất khủng bố.
Nếu như hắn có thể tốn hao một phần mười thời gian phía trên Hồn Điêu, tương lai sẽ như thế nào đây?
Tất cả những thứ này tự nhiên chạy không khỏi tai Bắc Lão, trong lòng hắn hơi sững sờ, lúc Tiêu Phàm đi tới, Bắc Lão kinh ngạc hỏi:
- Phàm Nhi, ngươi vừa mới nói với hắn cái gì?
Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Lão sư, thế gian này có một loại lực lượng, thập phần đáng sợ, thậm chí khả năng siêu việt hơn cả thiên phú.
- Lực lượng gì?
Bắc Lão một mặt không tin nói.
- Bí mật.
Tiêu Phàm nhún nhún vai, nhưng trong lòng bổ sung một câu:
- Tình yêu rất đáng sợ, có lẽ về sau Bắc Thần Phong sẽ trở thành một Hồn Điêu Sư cường đại cũng không chừng.
Lập tức Tiêu Phàm nghĩ tới Tiểu Ma Nữ, bản thân không phải cũng bởi vì Tiểu Ma Nữ mới có thể liều mạng tu luyện như vậy, muốn mạnh lên sao?
- Tiểu tử ngươi.
Bắc Lão nhất thời không biết nói gì, hắn phát hiện có thời điểm hoàn toàn nhìn không thấu Tiêu Phàm, lập tức lại nói:
- Lần này gọi ngươi tới là có hai chuyện, chuyện thứ nhất là đưa ngươi một vật.
- Thứ gì.
Tiêu Phàm hiếu kỳ nói, đồ vật Bắc Lão đưa tuyệt đối sẽ không đơn giản, bằng không hắn cũng không xuất thủ.
- Chính là cái kia.
Bắc Lão chỉ nơi hẻo lánh cách đó không xa nói, Tiêu Phàm theo ánh mắt Bắc Lão nhìn lại, thần sắc khẽ run lên, tựa như nhìn thấy quỷ.
Tại bên trong nơi hẻo lánh, một thiếu niên đứng đấy, đây cũng không phải là nguyên nhân Tiêu Phàm chấn kinh, mấu chốt là thiếu niên kia vậy mà cùng hắn giống nhau như đúc.
Tiêu Phàm cẩn thận dò xét hồi lâu, vẫn như cũ không có phát hiện bất luận cái gì kỳ lạ, hồi lâu mới nói:
- Lão sư, đây là Hồn Điêu?
Nếu như không phải Tiêu Phàm không tin Bắc Lão có thể phục chế hắn, Tiêu Phàm thật đúng coi đó là hắn, thực sự rất giống, dù là khí tức đều giống nhau như đúc.
- Không sai, nếu như ngươi có thế để cho nó chân chính sống lại, đồ vật này sẽ đưa cho ngươi.
Bắc Lão vuốt sợi râu trắng, hiền lành cười nói.