Theo Bắc Thần Phong gia nhập điêu khắc, đao khí trong sân cũng càng ngày càng dày đặc, bất quá có Bắc Lão, đao khí hai người điêu khắc lấy Bắc Lão làm trung tâm phân liệt ra, không liên quan tới nhau.
Sau nửa ngày, Tiêu Phàm rốt cục cũng dừng lại, hắn chậm rãi mở hai mắt, nhìn về phía kiệt tác hoàn mỹ của hắn.
- Cái này?
Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ khó xử. Trước mặt hắn bày biện một đầu gỗ cao hơn một mét, trên người đầu gỗ che kín đường vân, rườm rà vô cùng, điểm này Tiêu Phàm ngược lại khá hài lòng.
Nhưng đầu gỗ lại xấu vô cùng, căn bản cái gì cũng không giống, thậm chí, còn không bằng đầu gỗ điêu khắc trước đó.
- Ha ha, cũng tốt, tốc độ.
Bắc Thần Phong cười to một tiếng, nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Ta nói sư thúc, ngươi điêu khắc cũng quá tùy tâm sở dục, nhắm mắt lại đều có thể điêu khắc, lợi hại lợi hại.
Trên mặt Bắc Thần Phong đều là vẻ đắc ý, ôm một tượng điêu khắc cao hơn một mét hướng về Tiêu Phàm đi đến.
Tiêu Phàm đắng chát lắc đầu, hai người đơn thuần điêu khắc ra đồ vật, thật đúng là thiên địa khác biệt, hắn điêu khắc căn bản so ra kém Bắc Thần Phong.
Bất quá nghĩ đến bản thân lần thứ nhất điêu khắc, có thể điêu khắc ra một đồ vật đã coi như lợi hại, trong lòng Tiêu Phàm an ủi bản thân.
Chẳng qua là khi Tiêu Phàm thấy rõ điêu khắc trong tay Bắc Thần Phong, trong lòng kinh ngạc vô cùng:
- Gia hỏa này lại đem Tần Mộng Điệp ra điêu khắc, hơn nữa còn giống như đúc, thủ pháp này nếu dùng để tán gái, cơ hồ là vô địch rồi.
- Chí ít so với ngươi lợi hại hơn!
Đúng lúc này, Bắc Lão thanh âm nghiêm nghị vang lên.
- Lợi hại hơn ta, gia gia, ngươi không thể thiên vị rõ ràng như thế, ta điêu khắc giống như đúc, so với sư thúc điêu khắc còn trông tốt hơn rất nhiều mà.
Bắc Thần Phong một mặt không phục nói.
Lần này điêu khắc là một kiện tác phẩm hoàn mỹ nhất từ lúc hắn chào đời tới nay, làm sao có thể không bằng Tiêu Phàm đây?
- Ngươi có thế để cho nó sống lại sao?
Bắc Lão tàn khốc nói.
- Hểh?
Bắc Thần Phong lập tức ngậm miệng, nhất thời không biết nói gì.
- Hồn Điêu Sư điêu khắc ra tác phẩm, trọng yếu nhất là cái gì? Thần vận? Đường vân?
Bắc Lão lời nói tiếp tục vang lên, trên mặt lộ ra thần sắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Những cái này đều không phải!
Bắc Lão chậm rãi đứng dậy, đi đến trước tác phẩm của Tiêu Phàm:
- Tác phẩm của Hồn Điêu Sư quan trọng nhất là sinh cơ! Sau đó chính là thực dụng, cuối cùng mới là thần vận cùng đường vân!
Nói đến đây, Bắc Lão đột nhiên trong nháy mắt hướng về tác phẩm kia, tại đầu ngón tay hắn có một sợi quang mang nở rộ, hai con ngươi Tiêu Phàm trừng một cái, cả kinh kêu lên:
- Sinh cơ!
Không sai, đầu ngón tay quang mang của Bắc Lão liền cho hắn một loại cảm giác sinh cơ bàng bạc.
Phốc!
Một chỉ đâm tại chỗ, sau một khắc, Hồn Văn quanh thân đột nhiên bắt đầu vờn quanh, ngay sau đó, đầu gỗ đứng thẳng lên, trên người tản ra một cỗ khí tức cùng người không khác nhau là mấy.
- Hiện tại, ngươi còn có lời nào có thể nói? Tác phẩm của ngươi có thể sống lại sao? Chí ít, ta không thấy biện pháp nào làm được.
Thần sắc Bắc Lão càng ngày càng nghiêm túc:
- Trong mắt ta, cái này không là tác phẩm là chính là một kiện rác rưởi!
Nói đến đây, Bắc Lão đưa tay vung lên, pho tượng trước người Bắc Thần Phong đột nhiên nổ tung, hắn cũng không tìm được biện pháp làm sống lại tác phẩm, căn bản không cần tồn tại.
- Gia gia, không được!