Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thần Võ Thiên Tôn (Vô Thượng Sát Thần - Tu La Đại Thần Đế) - Tiêu Thần (FULL)

Nam Cung Vũ thần sắc băng lãnh nhìn thi thể Nam Cung Thiên Dật, một cỗ khí tức lạnh lẽo tập trung vào Bàn Tử.

Bàn Tử toàn thân khẽ run lên, hắn không phải kinh ngạc Nam Cung Vũ hoài nghi bản thân giết chết Nam Cung Thiên Dật, mà là Nam Cung Vũ có loại thái độ này với hắn.

Quá lạnh lùng, không giống như một phụ thân nói chuyện với nhi tử, mà giống như một cừu nhân.

- Đúng.

Bàn Tử cắn răng nói.

- Hắn là đại ca ngươi, ngươi lại muốn giết hắn?! Một tên nghiệt súc!

Nam Cung Vũ gầm thét một tiếng, trở tay một chưởng vỗ trên bờ vai Bàn Tử.

Bàn Tử nào sẽ nghĩ đến Nam Cung Vũ sẽ ra tay ứng phó mình? Nhưng nếu biết, Bàn Tử cũng sẽ không hoàn thủ, chỉ là hắn phát hiện lòng thêm đau nhức.

Phốc! Phun ra mấy ngụm máu tươi, thân hình Bàn Tử đột nhiên bay ra mười mấy mét, trên mặt đất trượt đến mấy mét mới dừng lại, mặt đất lưu lại một đạo vết máu thật sâu.

Một màn bất thình lình khiến tất cả mọi người ngạc nhiên không thôi.

- Nam Cung Vũ, hổ dữ không ăn thịt con, con mẹ nó ngươi là người sao? Nam Cung Thiên Dật là bị ta giết chết, có bản sự hướng đến ta!

Tiêu Phàm lách mình xuất hiện ở bên người Bàn Tử, hướng về phía Nam Cung Vũ nơi xa gào thét nói.

Cũng khó trách Tiêu Phàm tức giận như vậy, Bàn Tử như thế nào cũng là nhi tử Nam Cung Vũ, vậy mà hắn ra tay tàn nhẫn như thế.

Thậm chí trong lòng Tiêu Phàm có ý nghĩ, Bàn Tử tuyệt đối không phải là thân sinh Nam Cung Vũ, bằng không làm sao hắn hạ thủ được.

- Ngươi là thứ gì, trẫm giáo huấn nhi tử, lão tử giáo huấn nhi tử là thiên kinh địa nghĩa, liên quan gì đến ngươi?

Nam Cung Vũ lạnh lùng quét ngang, nhìn hằm hằm Tiêu Phàm. Trên người sát cơ nở rộ, nếu như không phải kiêng kị Túy Ông, lão tử đã sớm một bàn tay đập chết tiểu tử ngươi, nhìn tiểu tử ngươi còn có thể thuyết tam đạo tứ hay không.

- Đúng vậy, Lão Tử giáo huấn nhi tử, thiên kinh địa nghĩa, nhưng lão tử bảo hộ huynh đệ cũng là thiên kinh địa nghĩa!

Tiêu Phàm mảy may không nhường, gian nan đỡ Bàn Tử dậy, giận dữ hét.

Sắc mặt Bàn Tử trắng bệch, trên mặt lóe qua một tia tuyệt vọng, vẻ tuyệt vọng này cũng không phải là hắn sợ chết, mà là hắn tuyệt vọng đối với Nam Cung gia tộc!

Trở lại Ly Hỏa Đế Đô, hắn ngày đêm tu luyện, chỉ hy vọng có thể lần nữa được Nam Cung gia tộc tán thành, nhưng mà tất cả cố gắng đổi lấy chỉ là một loại hờ hững.

Dù Phụ Đế đã từng sủng ái hắn nhất, bây giờ cũng băng lãnh như thế, mỗi người một ngả.

Nếu như không phải trong cơ thể Nam Cung Tiêu Tiêu vẫn là máu Nam Cung gia tộc, tương lai đối với Nam Cung gia tộc có chút giá trị lợi dụng, thì đoán chừng hắn đã sớm chết.

- Hừ!

Nam Cung Vũ cười lạnh một tiếng phất tay. Thi thể Nam Cung Thiên Dật bị hắn thu hồi, sau đó chậm rãi hướng Bàn Tử đi đến.

- Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nam Cung Thiên Dật muốn giết hắn, ngươi là phụ thân có từng nói qua cái gì? Ngươi không có! Hiện tại Nam Cung Thiên Dật bị ta giết chết, bởi vì lão sư ta ở đây, ngươi không làm gì được ta, liền đem lửa giận chuyển dời đến trên người hắn. Cùng là nhi tử ngươi, vì sao ngươi thành kiến như thế!

Tiêu Phàm nhìn thẳng, một bên rống giận, một bên đem Bàn Tử đẩy ra phía sau lưng.

- Cút ngay!

Nam Cung Vũ băng lãnh phun ra một đạo thanh âm, trong mắt đều là hờ hững, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào.

- Lão sư!

Tiêu Phàm tự biết bản thân không có khả năng ngăn cản Nam Cung Vũ, đành phải đem hi vọng ký thác vào Túy Ông, trong mắt càng là khẩn cầu vẻ.

- Nam Cung Vũ nói không sai, lão tử giáo huấn nhi tử là thiên kinh địa nghĩa.

Túy Ông lắc đầu, thản nhiên nói:

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!