- Là ngươi diệt Ninh gia?
Ánh mắt Nam Cung Vũ hơi hơi ngưng tụ, trong lòng vẫn còn có chút không tin.
- Lão đầu ta ghét nhất đồ ỷ mạnh hiếp yếu, không nhìn quen liền trực tiếp giết sạch.
Túy Ông uống một hớp rượu, tựa như làm một việc không có ý nghĩa.
Nam Cung Vũ nheo mắt, khí thế không thua:
- Ngươi có thể thử xem!
- A, lão đầu ngược lại đã quên, Nam Cung gia tộc tại Vô Song Thánh Thành còn có Nhất Tịch Trưởng Lão.
Túy Ông cười tủm tỉm mở miệng, trên mặt đều là vẻ đăm chiêu.
Nghe nói như thế, đại đa số người vẻ mặt vô cùng nghi hoặc số ít người lại kinh ngạc không thôi.
Không bình tĩnh nhất phải kể tới Nam Cung Vũ, việc này là bí mật Nam Cung gia tộc, hắn như thế nào biết?
Chẳng lẽ lão đầu là người Vô Song Thánh Thành?
Nếu như thực sự là dạng này, nhi tử của hắn há không phải chết vô ích?
Nam Cung Vũ trong lúc nhất thời không dám đánh cược, mặt ngoài Nam Cung gia tộc xác thực không phải đơn giản như vậy, trong mắt rất nhiều người, Nam Cung gia tộc so với tam đại gia tộc có cường đại hơn một chút, nhưng cường đại có hạn.
Nhưng ai cũng không biết, Nam Cung gia tộc muốn hủy diệt Tam Đại Gia Tộc cũng không khó, chỉ là không muốn làm như vậy mà thôi.
Bất luận cái gì, nhất định phải có cạnh tranh mới có thể tiến bộ, đồng dạng, Đại Ly Đế Triều cũng giống như thế, chỉ cần không uy hiếp lợi ích Nam Cung gia tộc, Nam Cung gia tộc đều sẽ không can thiệp thái quá.
Đương nhiên, mặt ngoài đại gia tộc cũng không đơn giản như vậy, tựa như Sở gia, đây chính là gia tộc mà Nam Cung gia tộc không dám tùy tiện vọng động.
- Tốt, rất tốt!
Nam Cung Vũ hất ống tay áo, lạnh như băng nhìn Tiêu Phàm, sau đó quay người rời đi.
Đám người kinh ngạc không thôi, Nam Cung Vũ vậy mà không có động thủ, chẳng lẽ sư tôn Tiêu Phàm đáng sợ như vậy?
Phải biết, ngoại giới nghe đồn Nam Cung Vũ sớm đã đột phá đến Chiến Đế trung kỳ, nhiều năm như vậy đoán chừng đã bước vào đến Chiến Đế hậu kỳ, dạng tu vi này còn e ngại sư tôn Tiêu Phàm?
Đám người nhìn về phía Túy Ông, trừ chấn kinh vẫn là chấn kinh, nếu như muốn diễn tả Túy Ông bằng ngôn từ, chỉ có một từ: Thâm bất khả trắc!
Đến Nam Cung Vũ đều không muốn dò xét Túy Ông sâu cạn, liền có thể nghĩ.
- Phụ Đế.
Đang lúc Nam Cung Vũ chuẩn bị rời đi, Bàn Tử đột nhiên kêu lên, thần sắc có chút phức tạp. Mặc dù hắn bị Nam Cung gia tộc vứt bỏ, nhưng hắn vẫn như cũ coi Nam Cung Vũ là phụ thân hắn tôn kính nhất.
- Cùng trẫm trở về!
Nam Cung Vũ nhàn nhạt quét Bàn Tử liếc mắt, quay người chuẩn bị rời đi.
- Trẫm? Phụ Đế, xem ra, ta vẫn luôn là con rơi trong Nam Cung gia tộc.
Trong lòng Bàn Tử có chút không hiểu bi thống, trước kia Nam Cung Vũ ở trước mặt hắn đều xưng "Ta", nhưng hiện tại lại xưng "Trẫm?
- Làm sao, ngươi không đi?
Nam Cung Vũ đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Bàn Tử nói, ngữ khí có chút hờ hững.
Bàn Tử lắc đầu, đột nhiên hướng về phía Nam Cung Vũ cúi người, hít sâu một cái nói:
- Phụ Đế, ta sẽ không về Đế Cung.
Sau đó lấy tay vung lên, trước người Bàn Tử đột nhiên xuất hiện một cỗ thi thể.
Oanh! Nam Cung Vũ nhìn thấy thi thể kia, trong nháy mắt trên người lập tức bộc phát ra một cỗ khí tức đáng sợ quét sạch bốn phương tám hướng, tất cả mọi người bị dọa đến sắc mặt phát xanh, rất hiển nhiên, đây là thi thể Nam Cung Thiên Dật.
Bàn Tử cũng bị chấn lui ra phía sau mấy bước, thể nội máu tươi sôi trào, trong bàn tay Long Đế Kiếm xuất hiện, sau đó ném đi, chậm rãi bay tới trước người Nam Cung Vũ.
Tất cả mọi người nhìn thấy thi thể Nam Cung Thiên Dật, trong lòng kinh hãi không thôi. Mặc dù bọn hắn biết Nam Cung Thiên Dật đã chết, nhưng nhìn thi thể lại là một chuyện khác.
Bàn Tử hít sâu một cái, quay người hướng về phía Tiêu Phàm bọn hắn đi tới.
- Nam Cung Tiêu Tiêu!
Đột nhiên, một tiếng quát chói tai đột nhiên gọi lại Bàn Tử. Nam Cung Vũ con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm Bàn Tử, gằn từng chữ một:
- Đại ca ngươi chết, phải chăng cùng ngươi có quan hệ?