Chạng vạng tối hôm sau, Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim lần nữa đi tới Đế Cung, nhìn thấy Bàn Tử đã sớm đứng đợi.
- Lão Tam, thế nào?
Bàn Tử lo lắng nói.
- Đi vào trước.
Sắc mặt Tiêu Phàm khẽ trầm xuống, trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ.
Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm, Bàn Tử trong lòng khẽ bộp một tiếng, sắc mặt lập tức âm trầm, một cỗ sát khí lạnh lẽo toát ra từ trên người hắn.
Một lát sau, Bàn Tử mới khôi phục bình tĩnh, hít sâu một hơi áp chế lệ khí ngập trời trong lòng, mang theo Tiêu Phàm trở lại cung điện rách nát của mình.
- Lão Nhị, đóng cửa.
Tiêu Phàm nháy mắt một phát với Bàn Tử.
- Tất cả cút ra ngoài.
Mặc dù không biết Tiêu Phàm là có ý gì, nhưng Bàn Tử vẫn là không chút do dự nghe theo ý Tiêu Phàm.
Huống chi, giờ phút này hắn đang nóng giận, sao có thể có ngữ khí tốt được.
Một đám nha hoàn, hạ nhân bị dọa đến toàn thân phát run, nhanh chóng lui ra khỏi cung điện, rất nhanh liền biến mất trong phạm vi Hồn Lực của Tiêu Phàm.
Thần sắc Tiêu Phàm bỗng nghiêm lại, Hồn Lực mãnh liệt cuồn cuộn trào ra, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ cung điện, cách trở trong ngoài, sau đó vừa nhìn về phía Tiểu Kim nói:
- Tiểu Kim, thay ta trong coi bên ngoài, đừng để bất luận kẻ nào tới gần.
- Gào!
Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, ngồi chờ tại cửa cung điện, con mắt màu vàng óng nhìn chằm chằm bốn phía, dường như có hỏa diễm thiêu đốt ở bên trong.
- Lão Tam, làm sao vậy?
Bàn Tử nhìn tư thế của Tiêu Phàm, không biết vì sao.
- Đề phòng vạn nhất.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, con ngươi cũng càng ngày càng băng lãnh, nói:
- Ngươi chắc chắn trong đám người hầu không có người của Nam Cung Thiên Dật?
Nghe thấy lời nói của Tiêu Phàm, lông mày Bàn Tử nhíu lại, hắn tất nhiên sẽ không hoài nghi Tiêu Phàm, trên đời này cũng chỉ có mấy người có thể khiến cho Bàn Tử tin tưởng.
- Ta nói thật cho ngươi biết, độc của Tuyết Lung Giác, ta bây giờ có thể giải.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói.
- Thực sự?
Bàn Tử thần tình kích động, trong nháy mắt giữ chặt cổ áo Tiêu Phàm, thiếu chút nữa khoa tay múa chân, vẻ chán chường trên mặt đều biến mất hết.
- Ta sợ ngươi sẽ cao hứng như vậy, cho nên trước đó mới cố ý không có nói cho ngươi.
Tiêu Phàm cười khổ một tiếng nói.
Bàn Tử tất nhiên nghe ra ý tứ của Tiêu Phàm, bởi vì nhất cử nhất động của bọn họ rất có khả năng đều bị Nam Cung Thiên Dật phái người theo dõi, một khi y thể hiện ra bộ dáng vui mừng, kích động, Nam Cung Thiên Dật khẳng định sẽ hoài nghi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!