Trong chỗ Phong Bạo Chi Hải, Tiêu Phàm giống như giọt nước trong biển cả, bị phong bạo thủy triều không ngừng đập, y phục hắn đã bị rách không ít.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Phong Ý vậy mà cường đại như vậy, khó trách Ý càng khó lĩnh ngộ, lúc này mới chỉ là Nhất Trọng mà thôi, đã khiến hắn có chút bó tay bó chân.
Nếu như lĩnh ngộ Nhị Trọng, thậm chí Tam Trọng, Tứ Trọng, vậy không phải càng đáng sợ hơn à?
- Tiêu Phàm thua, hắn mặc dù lĩnh ngộ Tứ Trọng Phong Thế, nhưng Lam gia chủ đã lĩnh ngộ Phong Ý. Đoán chừng hắn ở trong Phong Bạo Chi Hải, đến thân thể còn không sai khiến được.
- Tứ Trọng Thế mặc dù có thể so cùng Nhất Trọng Ý, nhưng một khi rơi vào trong Phong Ý, Phong Thế có mạnh hơn đoán chừng cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
- Ai bảo hắn cuồng vọng như thế, bây giờ xem ra chỉ là vô tri mà thôi, chết cũng đáng đời.
Bộ dáng đám người cười trên nỗi đau của người khác, tựa như mong gì Tiêu Phàm chết.
Con người đều có lòng ghen tị, toàn bộ Đại Ly Đế Triều, trong thế hệ trẻ lĩnh ngộ Tứ Trọng Thế chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Tiêu Phàm một người Vương Triều nho nhỏ tới đây lại có thể lĩnh ngộ Tứ Trọng Phong Thế, bọn hắn trong lòng tự nhiên có chút khó chịu.
- Lam Lạc cũng đủ để giết ngươi, cũng không cần ta tốn nhiều tay chân.
Con ngươi Úy Nguyệt Sinh vô cùng lạnh lẽo, trong lòng trầm ngâm nói.
- Phong Ý quả nhiên cường đại, Phong Thế ở trước mặt hắn liền giống như châu chấu gặp đá. Nếu như không phải lĩnh ngộ Tứ Trọng Phong Thế, đoán chừng ta thực sự nửa bước khó đi, xem ra chỉ dựa vào Tứ Trọng Phong Thế thật đúng là không làm gì được hắn.
Tiêu Phàm thản nhiên nói.
Nghĩ vậy, Khí thế Tiêu Phàm đột nhiên đại biến, toàn thân bốc cháy lên cuồn cuộn khí diễm kim sắc, như là một đoàn hỏa diễm thiêu đốt bên trong Phong Bạo Chi Hải.
Xa xa nhìn lại, cả người Tiêu Phàm hiện ra ngày càng lăng lệ, tựa như một bảo kiếm tuyệt thế sắp ra khỏi vỏ.
- Hồng Trần Tiếu!
Tu La Kiếm rung động nhè nhẹ, Tu La Kiếm trong tay Tiêu Phàm đột nhiên quang mang đại thịnh, Kiếm Thế đáng sợ xông thẳng lên mây, trường kiếm nhẹ nhàng vũ động, từng đạo kiếm khí lăng lệ dập dờn hướng về tứ phương.
Ba ba ba ~~
Phong Bạo Chi Hải tựa như bong bóng, bị kiếm khí kia khuấy động xuyên phá, tiếng nổ đùng đoàng bên tai không dứt, chỉ một lát sau sau, tất cả khôi phục lại yên tĩnh, thanh âm Tiêu Phàm lần nữa lộ ra.
- Chiến Hoàng trung kỳ, cũng chỉ có vậy thôi!
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, trong lòng hắn đang do dự có nên thi triển Vô Tình Nhất Kích hay không, một kích này uy lực mặc dù rất lớn, nhưng chủ yếu là nhân lúc người ta không chuẩn bị.
Dù sao Vô Tình Nhất Kích đối với người khác vô tình, đối với mình cũng vô tình, cơ hồ không có bất kỳ sức phòng ngự nào, một khi bị địch nhân phá, hoặc là tốc độ địch nhân còn nhanh hơn hắn, khả năng chết chính là hắn.
Cuối cùng Tiêu Phàm phủ định ý nghĩ này, Lam Lạc lĩnh ngộ Phong Ý, tốc độ tuyệt đối không thua hắn, huống chi đối phương là Chiến Hoàng trung kỳ, lực bộc phát tuyệt đối cực kỳ đáng sợ.
- Chỉ có vậy à? Chờ đến lúc ngươi chết thì ngươi biết.
Lam Lạc lạnh lùng cười một tiếng, giờ phút này hắn còn lộ ra thản nhiên như không, mà Tiêu Phàm y phục sớm đã rách nát vô cùng, hai người lập tức phân cao thấp.
- Đáng tiếc, ngươi là không thấy được ta chết.
Tiêu Phàm thản nhiên nói.