Nghe thấy lời Tiêu Phàm, sắc mặt Lam Lạc tái nhợt, hắn vốn muốn dùng hơn mười người chết ở Chiến Hồn Học Viện bức tử Tiêu Phàm, nào nghĩ đến Tiêu Phàm vậy mà nắm được cán.
- Xem ra ta nói không sai. Có điều ta đang nghĩ, nếu tính Chiến Hồn Đại Lục một ngày chết đến trăm vạn người, tại sao ngươi không đi lấy lại công đạo cho những người ấy?
Sắc mặt Tiêu Phàm cũng chầm chậm biến băng lạnh.
- Ngươi… hung hăng hỗn xược!
Lam Lạc phát hiện, Tiêu Phàm ứng phó tốt như vậy, tiểu tử này căn bản không giống một thiếu niên mười bảy tuổi, ngược lại giống một lão quái vật 70 tuổi.
- Hung hăng hỗn xược?
Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng:
- Lam Trạch của Lam gia muốn giết ta, ta giết hắn thì tại sao không được? Thế nào, chỉ có Lam gia ngươi giết người mới là quang minh lỗi lạc, người khác giết người chính là sát nhân cuồng ma?
Tiêu Phàm lời nói có khí phách, nhất thời khiến Lam Lạc phản bác không được.
Nhưng Tiêu Phàm cũng không có dự định buông tha hắn, tiếp tục nói:
- Ngươi ở chỗ này phách lối thì cũng thôi, nhưng ngươi không đại diện được những người khác, đừng tưởng rằng ngươi mang chừng một trăm người tới, ta liền không dám động thủ. Bọn họ nếu dám giương oai lần nữa, ta sẽ giết sạch, ngươi tin hay không?
Vừa dứt lời, toàn thân Tiêu Phàm phát ra khí thế đáng sợ, một cỗ uy nghiêm của bậc thượng vị xông thẳng ra.
Mặc dù vẻn vẹn chỉ là khí thế Chiến Vương cảnh đỉnh phong, nhưng chẳng biết tại sao khiến Chiến Hoàng trung kỳ như Lam Lạc cũng có chút không chịu được, bị dọa đến không khỏi sau lui về sau mấy bước.
Sát khí cuồn cuộn tràn ngập trên không trung, những tu sĩ cấp thấp bị dọa đến ngã ngồi xuống mặt đất.
- Ta không phải người nhà họ Lam, ta chỉ nhận Hồn Thạch của Lam gia mà thôi, ngươi đừng giết ta.
- Ta cũng vậy, để ta đem Hồn Thạch trả lại cho Lam gia, 5 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch ta không cần nữa.
- Ta không muốn chết...
Người Lam gia đốt giấy để tang nhất thời kêu rên lên, không ngừng dập đầu về phía Tiêu Phàm cầu xin tha thứ.
Bọn hắn chỉ là một vài dân chúng bình thường không thể bình thường hơn. Lam gia muốn uy hiếp Tiêu Phàm, tùy tiện tìm vài người trên đường làm thật giả lẫn lộn mà thôi, bọn hắn sao chịu được sát khí trên người Tiêu Phàm.
Vẻn vẹn một cái khí thế, đám người liền khai hết ra, rất nhiều người bị dọa đến chạy trốn ra bốn phía, mấy giây sau liền chỉ còn lại một nửa số người.
- Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng Lam gia thực có can đảm để cho người ta đi tìm cái chết?
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, những người khác cũng hiểu ra, cực kỳ căm ghét sự vô sỉ của Lam gia.
Sắc mặt Lam Lạc khó coi vô cùng, còn khó chịu hơn cả ăn phải con chuột chết. Hắn nào nghĩ đến đám người này bị dọa như thế đã không chịu được.
Sớm biết rõ, hắn đã mang người nhà họ Lam tới đây, chỉ là đúng như Tiêu Phàm nói, mang theo người nhà họ Lam đến, nếu như hắn thực có can đảm động thủ thì sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!