Thanh âm đột ngột khiến bầu không khí hòa hợp bên trong đại đường đột nhiên biến đổi. Nét cười trên mặt đám người bỗng ngưng kết, con ngươi lạnh lẽo nhìn về cửa ra vào.
Lại nhìn thấy một nhóm người mặc TSm màu trắng, đầu đội khăn tang trắng bao vây tới. Cầm đầu là một nam tử trung niên, hắn mặc một bộ áo bào đen, dáng người giàu có, rất có tư thế của một đại nhân vật.
Sau lưng hắn có đến hơn trăm người, nam nữ già trẻ đều có, mạnh có Chiến Vương, thậm chí Chiến Hoàng, yếu có tiểu hài tay trói gà không chặt, thậm chí có cả hài nhi trong tã lót.
Tiêu Phàm khẽ nhíu mày, cũng không phải hắn kinh ngạc về tu vi đám người này, mà là quy mô đám người này. Nhiều người như vậy đốt giấy để tang đến Thần Châm Các của mình, đây là cố ý đến gây chuyện sao?
- Tiêu Phàm, ngươi giết binh sĩ Lam gia, lấy mạng đền mạng.
- Lăn ra đây nhận chết!
- Loại người như ngươi không nên sống trên đời, lấy cái chết tạ tội đi!
Những tu sĩ ăn mặc đồ tang nhao nhao la ầm lên, cuồng vọng vô cùng, thanh âm vang vọng tứ phương.
Nam tử trung niên cầm đầu cánh tay rung lên, tạp âm của những người kia trong nháy mắt biến mất, hiện trường yên tĩnh im ắng.
- Lam Lạc! Ngươi thế này là có ý gì?
Người đầu tiên mở miệng là Y Vân, con ngươi hắn vô cùng lạnh lùng, sát khí nhàn nhạt tràn ngập.
- Làm gì à? Đương nhiên là lấy lại công đạo cho con ta! Y Vân, việc này không có quan hệ gì tới ngươi, ngươi tốt nhất đừng cản ta.
Nam tử trung niên Lam Lạc lạnh giọng nói, con ngươi lạnh như băng rơi vào Trên người Tiêu Phàm.
Lam Lạc? Nghe được cái tên này, Tiêu Phàm đã đại khái đoán được thân phận người này. Hắn nhớ là mình đã từng giết chết một người tên Lam Trạch, lúc ấy Lam Trạch còn uy hiếp hắn, Lam gia sẽ không bỏ qua hắn.
Chỉ là không ngờ Lam gia lại có thể nhẫn nhục như vậy, một mực chờ đến hôm nay mới tìm đến đây gây phiền phức.
Hơn nữa, Lam Lạc này là Lễ Bộ Thượng Thư của Đại Ly Đế Triều. Mặc dù thực lực chỉ là Chiến Hoàng trung kỳ, nhưng quyền lực hắn to lớn, tại Đại Ly Đế Triều cũng là cấp độ thượng đẳng.
Bởi vậy, Lam gia có Lam Lạc, tại Nội Thành cũng xem như gia tộc nhị lưu, hầu như không ai muốn đắc tội.
Tiêu Phàm giết chết Lam Trạch, lại đúng là con trai của Lam Lạc. Vốn dĩ lần trước Lam gia chuẩn bị đại khai sát giới, chỉ là do Nghiêm Chính Tâm của Hình Điện ra hai đạo mệnh lệnh, Lam gia đành áp chế hơn nửa tháng.
Hai ngày trước, Lam Lạc biết được Tiêu Phàm muốn mở tiệm thuốc, nào sẽ bỏ lỡ cơ hội này. Ở Chiến Hồn Học Viện, Lam Lạc hắn không cách nào bắt giữ Tiêu Phàm,
Nhưng ở Ly Hỏa Đế Đô này, một nhân vật Chiến Vương cảnh nho nhỏ, lại không có bất kỳ bối cảnh gì thì làm sao có thể để vào mắt Lam Lạc.
Huống chi, hắn cũng không phải hành động một mình, phía sau hắn còn có Ninh gia càng cường đại hơn.
Dù sao, Ninh Triết chết ở trong tay Tiêu Phàm, Ninh gia sẽ không thể nào buông tha Tiêu Phàm, chỉ là đường đường gia tộc cự phách lại không muốn mất mặt mũi đi đối phó với một tiểu tử Chiến Vương cảnh.
- Lấy lại công đạo cho con trai ngươi? Ngươi muốn công đạo thế nào?
Tiêu Phàm không những không giận mà còn cười nói. Tâm tư của Lam Lạc hắn tất nhiên hiểu rõ, cố ý mang theo già trẻ của cả nhà tới đây, chính là để bản thân không dám xuất thủ.
Không thể không nói, Lam Lạc đoán thật đúng, Tiêu Phàm đối với những người già yếu tàn tật này thực sự là không nỡ ra tay.
- Đường đường Học viên Chiến Hồn Học Viện lại là cuồng ma sát nhân, đồ sát con ta không nói, còn giết chết mấy chục đồng môn sư huynh đệ, ngươi nên bị băm thây mới đúng. Có điều lão phu nể mặt Chiến Hồn Học Viện, cho ngươi tự sát tạ tội đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!