- Không biết? Vậy ngươi vì sao biết tội?
Bắc Lão bị Tiêu Phàm làm cho tức điên, nỗi lòng bình tĩnh nhiều năm bị Tiêu Phàm đánh vỡ, hắn không biết nói tiểu tử này thế nào, nếu là lấy tính tình Bắc Lão trước kia, đã sớm đánh một trận tơi bời.
- Nếu như nói đồ nhi làm sai, chính là không nên khiêu khích Nam Cung Thiên Dật, bằng vào thực lực ta còn không phải đối thủ Nam Cung Thiên Dật.
Tiêu Phàm hít sâu khẩu khí nói.
Hắn biết Nam Cung Thiên Dật là Chiến Hoàng cảnh, cụ thể cảnh giới còn không rõ ràng lắm, nhưng vô luận như thế nào, hắn hiện tại cũng không có khả năng là đối thủ Nam Cung Thiên Dật.
- Còn không?
Bắc Lão hơi gật đầu.
- Phía sau Nam Cung Thiên Dật là Đế Tộc Nam Cung gia tộc, ta đây cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ, chịu không được bọn hắn giày vò.
Tiêu Phàm lại nói:
- Bất quá, Nam Cung Thiên Dật sẽ không hẹp hòi như thế đi, thực lực ta đây đoán chừng cũng không đặt ở trong lòng hắn.
- Tiểu tử ngươi!
Bắc Lão một mặt bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Nếu như ngươi không giết người Đế Minh, Nam Cung Thiên Dật chưa chắc sẽ đem ngươi đặt ở trong lòng, nhưng hiện tại không nhất định như thế.
- Không thể nào.
Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Hay là ta trốn.
- Chạy trốn?
Bắc Lão sầm mặt lại, quơ lấy cây gậy bên cạnh liền hung hăng đánh trên mông Tiêu Phàm một chút. Tiêu Phàm muốn trốn khỏi nhưng mà cây gậy kia tựa như cuốn lấy hắn, làm sao trốn đều trốn không được.
- Đồ đệ của ta cho tới bây giờ không thể nào không chiến mà chạy, nếu gặp một Nam Cung Thiên Dật ngươi e ngại như thế, vậy cũng không xứng làm đồ đệ của ta!
Bắc Lão trầm giọng nói.
- Lão sư, ta chỉ nói một chút mà thôi.
Tiêu Phàm vội vàng nói, hắn cũng chưa từng nghĩ tới chạy trốn, đừng nói một cái Nam Cung Thiên Dật, chính là người càng cường đại lại như thế nào?
Bắc Lão lúc này mới hài lòng gật đầu, nằm trên ghế bành bên cạnh, lười biếng nói:
- Nói đi, vì sao muốn giết người Đế Minh, tiểu tử ngươi cũng hẳn không phải là không biết trời cao đất rộng mới đúng.
Nghe nói như thế, Tiêu Phàm thu liễm nụ cười, khôi phục vẻ nghiêm nghị, nói:
- Lão sư nên biết Cửu Đế Tử Nam Cung Tiêu Tiêu đi, hắn là huynh đệ của ta!
- Nam Cung Tiêu Tiêu?
Nghe được mấy chữ này, trong mắt Bắc Lão lóe lên vẻ kinh ngạc.
Bắc Lão tại Ly Hỏa Đế Đô ngốc rất nhiều năm, tự nhiên biết Nam Cung Tiêu Tiêu là ai. Năm đó Nam Cung Tiêu Tiêu còn chưa tham gia khảo hạch Chiến Hồn Học Viện, liền ép tu sĩ cùng một đời không thở nổi.
Rất nhiều thế hệ tu
sĩ trước cho rằng Nam Cung Tiêu Tiêu chính là thiên tài ngàn năm, Cửu Phẩm Chiến Hồn phóng nhãn khắp Đại Ly Đế Triều cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Chỉ là mấy năm trước Nam Cung Tiêu Tiêu đột nhiên biến mất, khiến cho người ta cảm thán. Rất nhiều người tưởng Nam Cung Tiêu Tiêu tẩu hỏa nhập ma mà chết, nhưng rất nhiều người có quyền thế cũng đại khái đoán được đã phát sinh cái gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!