Đám người theo tiếng kêu nhìn lại, ánh mắt nhao nhao rơi vào trên người một lão giả áo bào xanh, Tiêu Phàm liếc mắt liền nhận ra lão đầu này, chính là An Dược Hoàng lúc trước bị hắn đuổi đi.
- Có ít người đến cả bản lĩnh đầu cơ trục lợi cũng không có, không phải cũng tự xưng Dược HSo?
Tiêu Phàm thản nhiên nói.
- Tiểu tử, ngươi biết ngươi đang nói chuyện cùng ai không!
Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, hai nam tử sau lưng An Dược Hoàng liền nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tiêu Phàm.
Y Thiên Linh cùng thanh niên mặc kim bào mắt trợn tròn, đây chính là An Dược Hoàng, Tiêu Phàm lại dám nói chuyện với hắn như thế, đây không phải muốn chết sao?
Ngược lại sắc mặt Lê Ngự rất bình tĩnh, hắn nghe từ các Luyện Dược Sư khác, cũng biết rõ giữa An Dược Hoàng cùng Tiêu Phàm có chút ít ân oán.
- A, thật ngại quá, ta không nhận ra, hóa ra là đại danh đỉnh đỉnh An Dược Hoàng đến.
Tiêu Phàm ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt rơi vào trên người An Dược Hoàng.
Có điều con ngươi kia không mảy may có ý kính trọng nào, ngược lại có một tia khinh thường.
Mặc kệ An Dược Hoàng có tài luyện dược lợi hại cỡ nào, một người không hiểu thế nào là khiêm tốn học hỏi, Tiêu Phàm sẽ không tôn kính hắn.
Bởi vì người như vậy, căn bản không đáng để hắn tôn trọng.
Nghe thấy lời Tiêu Phàm, An Dược Hoàng mặt đỏ tới tận mang tai. Hắn đường đường là Thất Phẩm Đỉnh Giai Luyện Dược Sư, đến vấn đề của Hỏa Hoàng cũng nhìn không ra, mà Tiêu Phàm chỉ quan sát là nhìn được, lập tức đã phân cao thấp.
Chỉ là hắn một mực không cho rằng mình không bằng một tiểu bối trẻ tuổi, nhìn thấy Tiêu Phàm lại thấy bị đả kích một phen.
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng được Hề Lão khích lệ một chút liền không coi ai ra gì, lão hủ ăn muối còn nhiều hơn so với ngươi ăn cơm đó.
Sắc mặt An Dược Hoàng lãnh đạm nói.
- Vậy không phải là ăn vô ích rồi?
Tiêu Phàm nhún vai, một mặt lơ đễnh nói.
- Ngươi!
An Dược Hoàng khó thở:
- Tiểu tử, hôm nay ta phải khiến ngươi hiểu rõ, núi cao còn có núi khác cao hơn!
- Thật đáng sợ.
Tiêu Phàm ra vẻ sợ hãi lui ra phía sau hai bước:
- An Dược Hoàng không phải đang muốn khi dễ thế hệ vãn bối chứ, ngươi ăn muối còn nhiều hơn so với ta ăn cơm đó.
An Dược Hoàng vô cùng phẫn nộ, kém chút phun ra một ngụm lão huyết, Tiêu Phàm vậy mà còn trả lại nguyên vẹn lời hắn nói.
- Tam Gia, có chuyện gì vậy, Tiêu lão đệ sao lại gây oán với An Dược Hoàng?
Văn Phường Chủ kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, tụ thanh âm thành tuyến hỏi.
Y Vân cười khổ một tiếng, đem sự tình lúc đầu nói đơn giản cho Văn Phường Chủ nghe. Văn Phường Chủ mắt trợn tròn, hắn chỉ biết Hỏa Hoàng coi trọng Tiêu Phàm, nào biết rõ ben trong còn có những sự tình này.
Y Thiên Linh cùng thanh niên mặc kim bào ngây ra như gà. An Dược Hoàng trừ Hề Lão ra, chính là người có thuật chế thuốc lợi hại nhất, danh vọng vang dội nhất Ly Hỏa Đế Đô.
Tiêu Phàm ngươi được xem là gì, cũng dám nói chuyện với An Dược Hoàng như thế.
Động tĩnh phía này cũng hấp dẫn rất nhiều tu sĩ bốn phía vây xem, thật sự là thanh danh An Dược Hoàng quá vang dội, đây chính là nhân vật đến Đế Tộc cùng Tam Đại Gia Tộc đều muốn cẩn thận đối đãi.
- Tiểu bối, đừng nói lão hủ khi dễ ngươi, ngươi có dám cùng đồ đệ ta so một lần không?
An Dược Hoàng lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm nói.
- A? So cái gì?
Tiêu Phàm cũng đột nhiên hứng thú, Trân Kỳ Đại Hội này quá buồn tẻ không thú vị, vừa hay tìm một chút việc thú vị làm.
- Biện dược, luyện dược, chữa bệnh!
An Dược Hoàng không cần nghĩ ngợi nói ra.
Ba hạng này là năng lực cơ bản nhất của Luyện Dược Sư. Bình thường Luyện Dược Sư giao đấu, cũng đều là dùng ba hạng này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!