- Hỏa Lão, lần này ngươi nhặt được bảo vật rồi.
Kiếm Hoàng đột nhiên nói khẽ, thanh âm trực tiếp truyền vào lỗ tai Hỏa Hoàng.
- Cửu Phẩm Chiến Hồn đúng không?
Hỏa Hoàng không thèm mảy may che giấu nội tâm kích động.
- Không phải, nếu như ta đoán không sai, hắn có một khỏa Xích Tử Chi Tâm.
Kiếm Hoàng lắc đầu, ngưng tiếng nói:
- Đây có lẽ là Thiên Ý, nắm giữ Cửu Phẩm Trục Nhật Cung, tăng thêm Xích Tử Chi Tâm, đây là thiên sinh cung tiễn thủ!
- A?
Hỏa Hoàng hơi kinh hãi, sau đó vội vàng nói:
- Việc này ngươi biết ta biết, ngàn vạn không thể nói cho người thứ ba biết rõ.
- Yên tâm, huống chi ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, còn có rất nhiều ánh mắt âm thầm nhìn chằm chằm đây. Chỉ là ngại thân phận chúng ta, lúc này mới không cùng chúng ta đoạt mà thôi.
Kiếm Hoàng gật đầu cười nói.
Cũng đúng lúc này, toàn thân Tiêu Phàm tỏa ra một cỗ khí thế ngút trời, khí thế chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó trong nháy mắt vững chắc xuống.
Tiêu Phàm vẫn như cũ xếp bằng tại chỗ. Bên trong Hồn Hải, từ Hồn Lực ngưng tụ thành Vô Tận Kiếm Khí, Đao Khí, Quyền Ảnh lấp lóe, còn có vô số phong nhận sắc bén.
- Chiến Vương cảnh hậu kỳ, thực sự là niềm vui ngoài ý muốn, lĩnh ngộ Tam Trọng Đao Thế cùng Tam Trọng Quyền Thế, tất cả những thứ này còn cần phải cảm tạ Đường Nghiêu và Tần Đao.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói.
Hắn tự tin lấy thực lực hắn giờ phút này có thể rất nhẹ nhàng giết chết Đường Nghiêu. Đương nhiên, đối mặt với Chiến Hoàng trung kỳ, hắn vẫn không dám khinh thường.
Mặc dù giết chết Tần Đao, nhưng cũng là ngoài ý muốn. Nếu như gặp lại Chiến Hoàng trung kỳ, dù hiện tại đột phá, Tiêu Phàm cũng không cho rằng mình sẽ là đối thủ của hắn.
Khó trách Hỏa Hoàng bọn hắn không tin Tiêu Phàm có thể chém giết Chiến Hoàng trung kỳ.
- Đáng tiếc, Phong Thế một mực dừng lại ở Đệ Nhị Trọng, còn cần tiếp tục lĩnh ngộ.
Tiêu Phàm hít sâu, bỗng nhiên mở hai mắt, trong mắt hắn có đạo quang kiếm cuồng bạo lấp lóe.
Phong Thế và Kiếm Thế, Đao Thế cùng Quyền Thế khác biệt, sau ba loại Thế, có thể dùng kiếm, đao cùng nắm đấm diễn luyện chiến kỹ chậm rãi lĩnh ngộ, cũng có thể lĩnh ngộ trong chiến đấu.
Nhưng Phong Thế, chỉ có bản thân cảm ngộ huyền diệu của gió mới có thể lĩnh hội.
- Công tử (Tiêu huynh)!
Phong Lang, Quan Tiểu Thất cùng Tiểu Kim, còn có Trần Phong vội vàng đi qua, trên mặt lộ ra vẻ kích động.
- Trần Phong, đa tạ.
Tiêu Phàm hơi chắp tay nói. Mặc dù Trần Phong không có quá nhiều tác dụng, nhưng hắn dám thay bản thân ngăn Chiến Vương cường giả đỉnh phong cũng đủ để cho Tiêu Phàm hắn cảm kích.
- Ta cũng không có tác dụng gì.
Trần Phong xấu hổ cười cười, khóe miệng của hắn còn có từng tia máu tươi.
- Chúc mừng Quan huynh.
Tiêu Phàm lại cười cười nói, về phần Phong Lang cùng Tiểu Kim, hắn liền không có nói thêm cái gì. Dù sao bọn hắn là huynh đệ Tiêu Phàm, nói tạ ơn cũng quá khách khí.
Trên mặt Hỏa Hoàng lộ ra một tia tiếu dung, tiểu tử này thực biết nói chuyện.
Cuối cùng, Tiêu Phàm lại quay người nhìn về phía Lâu Ngạo Thiên, trịnh trọng thi lễ nói:
- Đa tạ!
- Không cần cám ơn ta, ta có thể lĩnh ngộ Kiếm Ý, còn nhờ một kiếm của ngươi.
Lâu Ngạo Thiên con ngươi thập phần bình tĩnh, sắc mặt không hề bận tâm, nghe nói như thế, đám người lộ ra vẻ kinh dị.
Tiêu Phàm không hiểu ra sao, bất quá Lâu Ngạo Thiên cũng căn bản không có ý tứ giải thích, hắn cũng đành đến đây thôi.
Ngược lại Kiếm Hoàng, lại động linh cơ một cái, nhìn Tiêu Phàm nói:
- Tiêu Phàm đúng không, ngươi có nguyện bái ta làm thầy?