Tiêu Thần cùng Sở Khinh Cuồng bốn mắt giao nhau, hai người tựa như đều muốn nhìn thấu đối phương, trong phòng lập tức một mảnh tĩnh mịch.
Tiêu Thần cũng biết chút ít về Sở Khinh Cuồng, một khi hắn khôi phục thực lực, nhất định sẽ tìm người báo thù, nhưng mà trước mặt Sở gia to lớn, Sở Khinh Cuồng hắn được xem là gì đây?
Nếu như có người biết là Tiêu Thần hắn chữa khỏi cho Sở Khinh Cuồng, đừng nói Sở gia sẽ tìm hắn để gây sự, chính là những Luyện Dược Sư kia, khẳng định cũng hận không thể chộp hắn tới để chất vấn.
Đến Thất Phẩm Luyện Dược Sư, thậm chí Bát Phẩm Luyện Dược Sư đều không giải được độc, cuối cùng một tiểu tử Chiến Vương cảnh lại biết, điều này đúng là đánh một đòn đau vào mặt người khác.
Tiêu Thần tất nhiên không muốn tham dự vào trong vòng xoáy cực đại kia, hắn chỉ là Chiến Vương cảnh, cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ, những đại gia tộc kia muốn nghiền ép hắn chỉ cần một câu nói.
"Được, ta đáp ứng ngươi!"
Sở Khinh Cuồng hít sâu một hơi nói, hắn vốn cho là Tiêu Thần muốn doạ dẫm uy hiếp, lại không nghĩ rằng Tiêu Thần chỉ đưa ra yêu cầu dạng này.
"Đa tạ ngươi hiểu cho, nếu như ngươi muốn báo ân, đi cảm tạ Y Vân là được, không có hắn mở miệng, ta cũng sẽ không cứu."
Tiêu Thần gật đầu, trên mặt lộ ra một nét cười.
Sở Khinh Cuồng nhìn Tiêu Thần thật sâu, trầm giọng nói:
"Vì là một câu của Y Vân, ngươi liền nguyện ý đắc tội Sở gia nguy hiểm cứu ta?"
"Ta tự nguyện mà thôi."
Tiêu Thần thoải mái cười một tiếng, không làm ra vẻ gì cả:
"Huống chi, kẻ địch của ta cũng không kém hơn Sở gia, nhiều thêm một Sở gia thì có thế nào?"
Hắn cùng với Y Vân còn chưa phải là bạn bè sinh tử, tất nhiên không thể là vì một câu của hắn mà đi cứu Sở Khinh Cuồng.
Chủ yếu nhất vẫn là han cảm thấy hứng thú đối với độc trong cơ thể Sở Khinh Cuồng, là độc gì mà Bát Phẩm Luyện Dược Sư đều không giải quyết được.
Sự thật chứng minh, Tiêu Thần hắn chọn đúng, bởi vì cứu chữa Sở Khinh Cuồng khiến hắn phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của U Linh Chiến Hồn.
Huống chi, kẻ địch của hắn quả thực không kém gì Sở gia, bởi vậy hắn phải không ngừng mạnh lên, cứu huynh đệ Bàn Tử Nam Cung Tiêu Tiêu của mình.
Sở Khinh Cuồng không nói, hắn phát hiện hoàn toàn nhìn không thấu Tiêu Thần. Nếu như nói bản thân hắn chứng minh cho hai chữ Khinh Cuồng, Tiêu Thần lại đại biểu là không bị trói buộc.
"Sở Yên Nhiên, Dược Tài bên trong Hồn Giới của ngươi lấy hết ra"
Tiêu Thần quay đầu nhìn về phía Sở Yên Nhiên nói.
Sở Yên Nhiên tất nhiên không chút do dự, trong phòng lập tức chất đầy Linh Dược.
Tiêu Thần chọn lựa mười mấy loại, lại lấy ra Tử Đan Tham, cắt ra chừng một nửa, sau đó không hề cố kỵ bắt đầu luyện dược trong phòng.
Sở Khinh Cuồng cùng Sở Yên Nhiên kinh ngạc nhìn Tiêu Thần, trong mắt đều là vẻ cảm kích, Tử Đan Tham kia có giá trị không nhỏ, dù là một mảnh nhỏ, giá trị có thể đến 100 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch.
Nửa cái Tử Đan Tham này tuyệt đối giá trị mấy ngàn vạn.
Có điều bọn han hiển nhiên là hiểu lầm Tiêu Thần, han hiện tại luyện chế, có thể khong phải mot loại Đan Dược, ma la hai loại, hon phan nửa Tử Đan Tham là Đan Dược chuẩn bị cho Hướng Vinh.
Khiến hai người càng thêm ngoài dự liệu là, Tiêu Thần lại bắt đầu luyện dược ngay trước mặt bọn hắn, phải biết Luyện Dược Sư khác đều là tiến hành trong mật hất.
Dù sao, thủ phap luyen duoc deu la thu đoan đoc mon của Luyen Dược Sư, tương đương với sinh mệnh thứ hai, tất nhiên sẽ không dễ dàng hiển lộ trước người khác.
Trừ phi tiến hành tranh tài luyện dược, mới có thế hiến lộ trước mặt người khác.
Thời gian thong thả trôi qua, một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ ...
Sau năm canh giờ, Tiêu Thần mới dừng lại, ở giữa tay, từng đạo lưu quang bắn vào bình ngọc trong tay Tiêu Thần.
"Miễn cưỡng chấp nhận."