Tiêu Phàm từng bước một đi đến long ỷ, hắn càng tới gần, Tu La Kiếm trong tay hắn rung động mãnh liệt, kiếm khí gào thét, vờn quanh thân Tiêu Phàm.
Hồi lâu, Tiêu Phàm rốt cục đi tới trước mặt long ỷ, lúc này hắn mới thấy rõ ràng một bên long ỷ vậy mà bày biện một chiếc hộp màu đỏ ngòm.
Trước đó lúc Hồn Lực Tiêu Phàm chạm tới chiếc hộp màu đỏ ngòm này, vậy mà quỷ dị bị hộp này nuốt chửng lấy, cũng chính do nguyên nhân này, Tiêu Phàm mới biết trên long ỷ vẫn còn một vật.
Cúi xuống, Tiêu Phàm cầm lấy chiếc hộp màu đỏ ngòm, hộp không lớn, chỉ tầm một thước, cầm vào tay khiến người ta có một loại cảm giác vô cùng nhẹ nhàng.
- Thứ gì mà nhẹ như vậy?
Trong lòng Tiêu Phàm buồn bực, đồ vật có thể được Tu La Điện Chủ coi trọng, xem ra không phải bình thường.
- Ong ong ~~
Nhưng mà không đợi Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, đột nhiên một đạo quang mang sáng chói từ phía trên Kim Long nở rộ ra, một cỗ khí tức đáng sợ đặt ở trong lòng Tiêu Phàm.
Phốc! Tiêu Phàm phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra năm sáu trượng, đập ầm ầm tại trên mặt đất, lục phủ ngũ tạng sôi trào không thôi.
Hai chân hắn có chút nhũn ra, suýt thù quỳ sát xuống dưới, trong cơ thể truyền đến thanh âm ken két, xương cốt suýt vỡ vụn.
Tiêu Phàm cùng lúc vận dụng Tu La Ý Chí cùng Bất Hủ Ý Chí, chống cự cỗ uy áp tràn đầy kia, mặc dù vậy, hắn cũng không phải đối thủ của cỗ uy áp kia, mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn xuống.
Bang! Tiêu Phàm dùng Tu La Kiếm chống đỡ lấy thân thể, không cho thân thể quỳ xuống dưới, sau đó gian nan ngẩng đầu nhìn phía trước, hư không phía trước hiện lên một thân ảnh.
Thân ảnh không lớn, thậm chí có chút gầy gò, nhìn qua chỉ chừng ba mươi tuổi, lông mày hình kiếm, mắt sáng, thâm thúy lăng lệ, mũi cao thẳng, tóc dài đen phiêu dật, cả người lộ ra tư thế hiên ngang, cảm giác siêu phàm nhập thánh.
Con ngươi Tiêu Phàm bỗng nhiên co rụt lại, trực tiếp kêu lên sợ hãi:
- Tu La Điện Chủ đời trước!
Không sai, thân ảnh này chính là Tu La Điện Chủ đời trước mà lần trước Ý Thức Tiêu Phàm trong Tu La Bí Cảnh nhìn thấy.
Nghe được lời Tiêu Phàm, trên mặt hư ảnh kia lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
- Tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt.
- Vãn bối Tiêu Phàm, bái kiến tiền bối!
Tiêu Phàm vội vàng thi lễ, trong giọng nói đều là ý cung kính, trong lòng hắn vô cùng không bình tĩnh, lần trước, chẳng lẽ Tu La Điện Chủ đời trước thực sự từng gặp hắn?
Phải biết, đây chính là xuyên qua thời gian ngàn năm, chẳng lẽ Tu La Điện Chủ nắm giữ năng lực xuyên không?
- Không cần vậy, ngươi và ta đều là người được ứng kiếp, không nghĩ tới thời gian ngàn năm trôi qua nhanh như vậy.
Tu La Điện Chủ thản nhiên nói, trong mỗi lời nói mỗi hành động, đều ẩn chứa thanh âm bá đạo.
- Tiền bối, cái gì là người ứng kiếp?
Tiêu Phàm lông mày nhíu lại, không hiểu lời này là ý gì.
- Tất nhiên là người ứng kiếp mà sinh ra.
Ngữ khí Tu La Điện Chủ có chút trầm trọng:
- Thời gian tàn niệm của ta không có nhiều, ngươi có vấn đề gì thì hỏi đi, nếu có thể trả lời ngươi ta sẽ tận lực trả lời.
- Là ai giết tiền bối? Phải chăng là Chiến Thần Điện cùng Truyền Thừa Điện?
Tiêu Phàm không chút do dự mở miệng nói, nghi vấn này luôn ở trong đầu hắn, hắn còn nhớ kỹ nhắc nhở ngàn năm kia.
- Bọn hắn có là gì mà đòi giết được ta?
Tu La Điện Chủ cười lạnh một tiếng, khí thế của hắn trong nháy mắt tăng vọt, dù chỉ là một tàn ảnh nhưng khí thế vẫn ngất trời.
Người xui xéo lại là Tiêu Phàm, hắn đâu nghĩ đến Tu La Điện Chủ đời trước đột nhiên phát ra lửa giận lớn như vậy, có điều Tiêu Phàm cũng có thể từ trong miệng Tu La Điện Chủ nghe ra một ý khác.