- Đây là nơi nào?
Tiêu Phàm mở hai mắt ra liếc nhìn bốn phía, lại không nhìn thấy bất cứ bóng người nào.
Hắn bỗng nhiên đung đưa đầu, trong đầu lóe qua từng hình ảnh, lập tức trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, cảm giác đầu như bị kim đâm, vô cùng khó chịu.
Lúc này, Tiêu Phàm mới chậm rãi bình tĩnh lại, áo bào đã hoàn toàn ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch vô cùng.
- Lôi Điện Chi Chưởng kia? Là người Chiến Thần Điện đánh lén ta!
Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên một tia tàn nhẫn, sát khí đáng sợ từ trên người hắn tỏa ra.
Trong lòng hắn âm thầm thề, sẽ có một ngày, hắn phải giết đến tận Chiến Thần Điện để báo thù này!
- Là sư phụ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã cứu ta.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, lúc ấy mặc dù hắn bị lôi thân chưởng đánh bay, toàn thân xương cốt gần như vỡ vụn, nhưng hắn vẫn rõ ràng nghe được thanh âm Bắc Lão.
Nếu như không phải Bắc Lão kịp thời tới, đoán chừng hắn liền bị cuốn vào bên trong hư không liệt phùng.
- Ân?
Đột nhiên, Tiêu Phàm cau mày, sắc mặt khó coi tới cực điểm, khi hắn chuẩn bị ngồi dậy, hắn lại phát hiện thân thể bản thân vậy mà không thể động đậy.
Thậm chí, hắn cảm giác bản thân đến cả Hồn Lực cùng Hồn Hải đều cảm giác không thấy, nói theo cách khác, tu vi hắn bị phế!
- Ta bị phế tu vi? Không có khả năng!
Tiêu Phàm đầu lúc lắc như trống, cảm giác có chút không rõ, trong lúc nhất thời khó mà tiếp nhận kết quả này.
Bản thân thế nhưng là tu vi Chiến Đế đỉnh phong, hơn hai năm cố gắng mới đi đến bước này, làm sao tu vi lại hoàn toàn biế mất?
- Không đúng, ta còn có Bạch Thạch, chỉ cần ta không chết liền có thể khôi phục tất cả.
Tiêu Phàm cưỡng ép để bản thân bình tĩnh lại, trong lòng tự an ủi:
- Lúc trước Lão Nhị bị phế tu vi, hắn không phải cũng làm lại lần nữa à, ta nhất định cũng có thể!
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm nhắm hai mắt lại, tâm thần thử dẫn ra Hồn Hải, khiến hắn ngạc nhiên là, vậy mà hắn vẫn có thể xem được tất cả trong thân thể mình.
Sau khi Tiêu Phàm lo lắng lại có mấy phần kích động, chí ít, đây là một chuyện tốt, có thể xem được tình hình trong cơ thể mình, đây là năng lực mà một tu sĩ mới có.
Nếu quả thật bị phế tu vi, hắn không thể nào làm được như vậy.
Lúc này, tình hình trong cơ thể tất cả đều in vào trong đầu Tiêu Phàm, Tiêu Phàm không khỏi hít một hơi lạnh, run giọng nói:
- Hồn Hải phá toái, kinh mạch vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng cũng bị phá, xương cốt toàn thân gãy hết!
Nếu như không phải còn cảm giác được bản thân mình đang hô hấp, Tiêu Phàm sẽ coi là mình đã chết, thân thể này nhất định chính là một phế nhân, có thể tỉnh lại cũng đã là kỳ tích.
Hắn thấy may mắn, lúc đó mình bảo vệ đầu, bằng không khẳng định không sống tới hiện tại.
Hít sâu một hơi, Tiêu Phàm tiếp tục điều tra thân thể, mỗi một tấc đều không buông tha, hắn kinh ngạc phát hiện, trong cơ thể mình lại có một cỗ lực lượng huyền diệu, đang duy trì sức sống của hắn, cũng đang chậm rãi chữa trị thân thể hắn.
Loại tốc độ này rất chậm, nhưng mà đối với Tiêu Phàm mà nói tuyệt đối là chuyện tốt.
- Chỉ cần cho ta đủ thời gian, ta nhất định có thể khôi phục tu vi.
Tiêu Phàm âm thầm động viên bản thân, thương thế này tuyệt đối là lần nặng nhất của hắn từ trước tới nay.
Có điều, Tiêu Phàm vẫn có thắc mắc, trong lòng trầm ngâm:
- Hiện tại Tiểu Ma Nữ tạm thời không bị nguy hiểm, ta cũng có thể yên tâm, chỉ là, tại sao ta lại xuất hiện ở nơi này chứ?
Tiêu Phàm nhớ rõ mình bị đánh vào hư vô liệt phùng, về sau có Hồn Văn vây khốn hắn, trực tiếp truyền tống hắn đi, lúc này mới không xâm nhập vào trong cái khe hư vô.
Nhìn xung quanh bốn phía, sơn động này hẳn là có người đã xử lý, như vậy là ai cứu mình chứ?
- Chờ đã, quần áo của ta, có vẻ như không phải bộ lúc trước.
Tiêu Phàm đột nhiên lấy lại tinh thần, hắn phát hiện đã thay một bộ trường bào màu đen sạch sẽ, sợi tóc vốn xen lẫn cả máu cũng đã được gội sạch sẽ.
- Tiêu Phàm, ngươi tỉnh rồi?
Đột nhiên, một thanh âm vừa mừng vừa lo từ cửa động truyền đến, không đợi Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, một mùi thơm trong nháy mắt ập tới, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa thì ngất đi.