Nữ tử gật đầu, ngẩng đầu nhìn không trung, trong con ngươi lóe qua vẻ buồn bả, nói:
- Ta cũng không hy vọng hắn mê thất bản thân, nhưng kết quả đã chú định, ai cũng đổi không được.
- Huyễn Ngân tỷ tỷ, ta tin tưởng Tiêu đại ca có thể vượt qua kiếp nạn này, lần trước hắn cũng biến thành bộ dáng này, về sau không phải cũng khôi phục bình thường sao?
Đột nhiên, tiểu hài bên cạnh mở miệng nói.
Tiêu đại ca? Tiểu Ma Nữ kinh ngạc nhìn đứa trẻ này, nàng hoàn toàn không nghĩ tới đứa trẻ này vậy mà cũng biết Tiêu Phàm.
- Ta tên Sở Phiền, trước đó ở cùng với Tiêu đại ca.
Tiểu hài cũng giống như nhìn ra nghi ngờ trong lòng Tiểu Ma Nữ, vội vàng nói.
Không sai, bé trai năm sáu tuổi chính là Sở Phiền mất tích, lúc ấy Sở Phiền bọn hắn bị Lăng Thi Thi mang về Thượng Trọng Thiên, trên đường bị người hạ độc, khi có người bắt bọn hắn, Sở Phiền trước tiên biến thành trạng thái Hồn Hóa.
Cho nên Sở Nhạn Nam cũng không bắt được Sở Phiền, thậm chí không biết có Sở Phiền tồn tại, đây cũng là nguyên nhân trước đó Tiêu Phàm hỏi vì không thấy hắn.
Bất quá, Sở Phiền chưa Hồn Hóa xong cũng bị dính Thất Nhật Diêm Vương, thiếu chút nữa thì chết, chính là được nữ tử tên Trầm Huyễn Ngân cứu.
- Ngươi cũng tin tưởng Tiêu đại ca có đúng không, ta cũng tin tưởng hắn nhất định sẽ tỉnh lại.
Tiểu Ma Nữ rốt cục cười lên, nhưng trong lòng nàng thì ngưng trọng vô cùng.
- Sở Phiền, ngươi thực sự từng thấy hắn biến thành Tu La?
Trầm Huyễn Ngân đôi mắt đẹp lấp lóe, hiển nhiên có chút không tin.
- Ân.
Sở Phiền trùng điệp gật đầu, lúc đầu tại U Minh Thâm Giản, hắn xác thực nhìn thấy Tiêu Phàm biến thành Tu La, mặc dù không biết Tiêu Phàm cuối cùng là làm sao khôi phục, nhưng xác thực khôi phục.
- Ân?
Đột nhiên, Trầm Huyễn Ngân cau mày một cái, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía không trung, lại nhìn thấy một đạo huyết sắc lưu quang cực tốc đáp xuống, lập tức lo lắng nói:
- Theo ta đi.
- Ta không đi!
Tiểu Ma Nữ vội vàng lui ra phía sau mấy bước, con ngươi vô cùng kiên quyết, mặc dù nàng cũng cảm nhận được một cỗ sát ý đáng sợ.
Trầm Huyễn Ngân cau mày một cái, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, nhìn Tiểu Ma Nữ cùng là Hồn Tộc nên nàng mới xuất thủ cứu giúp.
Nhưng mà nàng còn chưa tới cấp độ khăng khăng phải cứu Tiểu Ma Nữ, đương nhiên nàng cũng rất muốn nhìn thấy, phải chăng Tiêu Phàm có thể như Sở Phiền nói, có thể tỉnh lại.
Nếu như Tiêu Phàm có thể thức tỉnh, đối với rất nhiều người mà nói là một tin tức tốt đẹp.
Đưa tay vung lên, Trầm Huyễn Ngân cùng Sở Phiền tại chỗ biến mất, hai người tựa như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện, chỉ có Tiểu Ma Nữ giang hai cánh tay, ánh mắt kiên nghị nhìn phía xa.
Đạo kia huyết quang đến rất nhanh, khí thế đáng sợ đập vào mặt Tiểu Ma Nữ, thân thể lần nữa bắn ngược lại trên mặt đất, thân thể áp sát vào mặt đất.
Rốt cục, thân ảnh Tiêu Phàm in dấu vào tầm mắt Tiểu Ma Nữ, nhìn Tiêu Phàm mắt không biểu tình, toàn thân nhuốm máu, khóe mắt Tiểu Ma Nữ nước mắt bay tứ tung.
- Xú Lưu Manh, ta là Tiểu Ma Nữ!
Mắt thấy Tiêu Phàm sắp tới gần, Tiểu Ma Nữ cơ hồ dùng hết toàn lực gào thét.
Giờ phút này nàng căn bản không thoát được, sinh mệnh đã bị khống chế trong tay Tiêu Phàm, tâm nàng phù phù phù phù nhảy lên, khẩn trương tới cực điểm.
Nàng không phải e ngại tử vong, mà là lo lắng không cách nào đánh thức Tiêu Phàm, bởi vì nàng không muốn nhìn thấy Tiêu Phàm biến thành cái xác không hồn.
Thời khắc Tiểu Ma Nữ lớn tiếng hô lên, thân thể Tiêu Phàm rõ ràng run lên, chỗ sâu trong đầu hắn, bên trong Vô Tận Huyết Hải có một đạo ánh sáng yếu ớt lấp lóe một cái.
Bất quá cũng vẻn vẹn lấp lóe một cái mà thôi, sau đó lại ảm đạm xuống dưới, bên trong Huyết Hải mênh mông, điểm sáng giống như giọt nước trong biển cả, căn bản tìm không thấy.
- Thật có phản ứng?
Trong hư vô, một đạo thanh âm kinh ngạc vang lên, chính là thanh âm Trầm Huyễn Ngân. Vừa nãy, động tác thân thể Tiêu Phàm bị nàng thấy rất rõ ràng, sau đó vội vàng nói:
- Diệp Thi Vũ, mau gọi hắn tỉnh dậy, nhất định đừng có ngừng!
Giờ phút này, Trầm Huyễn Ngân trong lòng cũng kinh ngạc không thôi:
- Tộc Trưởng đã từng nói qua, Tu La chính là hóa thân của vô tình cùng giết chóc, nhưng Tu La cường đại nhất cũng không phải là Vô Tình Tu La, mà là Hữu Tình Tu La, chẳng lẽ Tiêu Phàm...