Đám người nghe vậy, có không ít người minh bạch tới, khóe miệng giật một cái, bọn hắn rất muốn cười nhưng lại không dám cười, Sở Nhạn Nam tự nhiên cũng minh bạch ý tứ trong đó, sắc mặt khó xử tới cực điểm.
Nhưng mà, Tô Mạch Huyên lại thập phần nghiêm túc nói ra:
- Không hiểu.
- Cái này có gì không minh bạch, ý tứ Tiêu Phàm không sai biệt lắm chính là, lúc trước cha Sở Nhạn Nam hắn nên đem hắn bắn trên tường, như vậy thì không có kẻ ngu dốt này, ta nói trực tiếp như vậy, đơn giản, hiện tại ngươi hiểu chưa?
Tô Mạch Hàn vừa lớn tiếng giải thích một lần.
Tô Mạch Hàn nghe vậy, sắc mặt đỏ bừng, không ít nữ tu sĩ đều ngại ngùng cúi thấp đầu, thầm mắng Tô Mạch Hàn cùng Tiêu Phàm lưu manh.
- Tô Mạch Hàn, ngươi tự tìm cái chết!
Sở Nhạn Nam gầm thét một tiếng, một cỗ sát khí đáng sợ hướng về Tô Mạch Hàn đánh tới.
- Làm sao, còn không cho nói hay sao? Giận rồi à?
Tô Mạch Hàn vui mừng không sợ, Sở Nhạn Nam thời kỳ tột cùng hắn đều không sợ, huống chi hiện tại đã là một kẻ bị phế một nửa người đây.
Đưa tay vung lên, luồng sát khí trong nháy mắt bạo tán mà mở.
- Cút!
Sở Nhạn Nam thực phẫn nộ, hắn bay đến bên cạnh Sở Khinh Cuồng, một bàn tay vung ra đánh vào bên trên lồng ngực Khinh Cuồng, Sở Khinh Cuồng hóa thành một vệt sáng đập trên lôi đài.
Hắn không làm gì được Tô Mạch Hàn đành phải dùng Sở Khinh Cuồng để phát tiết nộ ý trong lòng, huống chi Sở Khinh Cuồng trúng độc rất nặng, coi như thả hắn cũng sống không được bao lâu.
- Tiêu Phàm, ta nói không qua ngươi mồm mép khéo léo, bất quá, nếu như ta làm thịt hắn thì sao?
Sở Nhạn Nam vặn lấy cổ áo Quan Tiểu Thất cười lạnh nói.
- Ngươi dám!
Tiêu Phàm quát chói tai một tiếng, địa vị Quan Tiểu Thất trong lòng hắn tự nhiên cùng Sở Khinh Cuồng không giống, một cỗ nộ khí ngập trời tản ra.
Tiêu Phàm không phải Thần, hắn cũng là người, bản thân có hỉ nộ ái ố.
- Ha ha, ngươi hiện tại rốt cục tức rồi? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không tức giận?
Sở Nhạn Nam nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó đột nhiên lấy ra một chuôi tiểu đao, vẽ mấy đao trên người Quan Tiểu Thất.
Hư không máu tươi chảy ra, bất quá Quan Tiểu Thất liền hừ đều không hừ một tiếng.
Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm nắm vang lên kèn kẹt, hắn thiếu chút nữa thì nhịn không được xông lên, bất quá vừa nghĩ thực lực ba Hắc Y Nhân, Tiêu Phàm cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ba lão giả có thể là Chiến Thánh sơ kỳ, rất hiển nhiên là hàng ngũ Trưởng Lão Sở gia, từ nơi này Tiêu Phàm cũng có thể nhìn ra, một khi hắn động thủ, cũng không phải là một người Sở Nhạn Nam mà là toàn bộ Sở gia.
Hắn cũng không thể không sợ hãi thán phục nội tình Sở gia, cùng Lôi gia so sánh, không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Phía trên không trung, Sở Nhạn Nam từng đao từng đao cắt thân thể Quan Tiểu Thất, giọt máu tươi từ không trung vương vãi xuống.
- Dừng tay!
Tiêu Phàm gầm thét một tiếng, trên trán nổi gân xanh như là tiểu trùng ngọa nguậy, hắn còn chưa từng nghĩ giết một người như thế này, giờ phút này Tiêu Phàm hận không thể đem Sở Nhạn Nam ăn sống nuốt tươi.
- Tiêu Phàm, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho hắn chết, thẳng đến khi ngươi đáp ứng điều kiện ta mới thôi.
Sở Nhạn Nam tà tà cười một tiếng, động tác trên tay căn bản không có dừng lại.
Như thế xuống dưới, Quan Tiểu Thất sớm muộn sẽ đổ máu mà chết.
Đám người hít sâu một cái, tất cả đều bị Sở Nhạn Nam âm hiểm và tàn nhẫn trấn trụ.
Rất nhiều người ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Phàm, giữa huynh đệ mình cùng nữ nhân yêu mến, Tiêu Phàm sẽ lựa chọn như thế nào?