Mắt thấy tu sĩ bốn phía muốn tới gần, Tiêu Phàm đột nhiên lấy ra một cái bình ngọc, gỡ nắp bình, một sợi sương mù màu máu nhàn nhạt từ trong bình ngọc tản ra, gặp được không khí liền tiêu tán không còn một mảnh.
- Lão Tam, đây là cái gì, làm sao thơm như vậy?
Bàn Tử kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm nói.
- Thơm không?
Tiêu Phàm mỉm cười cổ quái nhìn Bàn Tử, ngay sau đó phát sinh sự tình khiến Bàn Tử cùng Diệp Phong kinh hãi.
Phù phù ~ phù phù ~
Bọn tu sĩ thẳng hướng Tiêu Phàm tựa như sung rụng, tất cả đều rơi xuống mặt đất, hơn một trăm người không có một ai sống!
- Tiểu tử, ngươi vậy mà dùng độc, vô sỉ!
Có người kinh khủng kêu to, nhưng mà việc này chỉ tăng tốc độc tố khuếch tán trong cơ thể.
- Vô sỉ sao? Ta chỉ là lấy đạo của người, trả lại cho người mà thôi.
Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, Lôi gia cùng Sở gia các ngươi không phải là dùng độc ứng phó Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất bọn hắn sao?
Hiện tại tiểu gia dùng độc ứng phó các ngươi chính là vô sỉ? Chỉ bất quá là lấy đạo của người, trả lại cho người mà thôi, làm sao lại vô sỉ?
Không thể không nói, người những thế gia này thật đúng là quá vô sỉ.
Bàn Tử và Diệp Phong đứng sau lưng Tiêu Phàm hoàn toàn trợn tròn mắt, nhãn lực bọn hắn như thế nào cũng nhìn không ra, bên trong những người này yếu nhất đều là Chiến Đế cảnh trung kỳ, thậm chí còn có không ít Chiến Đế đỉnh phong.
Trên trăm Chiến Đế cường giả đều bị Tiêu Phàm một người làm ngã.
Chủ yếu nhất là, khí độc này đụng một cái liền thấy hiệu quả, cũng quá mức kh*ng b* rồi.
- Tiểu tử, Lôi Cô Vân ta thề, nhất định phải làm cho ngươi chết không nơi chôn thân!
Nam tử trung niên nổi giận gầm lên một tiếng, liền hướng lấy nơi xa bay đi, thân thể hắn lung lay sắp đổ, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống.
- Lôi Cô Vân? Hắn là gia chủ Lôi gia?
Bàn Tử cả kinh kêu lên, một mặt không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Phàm lại là thần sắc thập phần bình tĩnh, tựa như đã sớm đoán được, thản nhiên nói:
- Không hổ là cường giả Chiến Thánh cảnh, liền Hoàng Tuyền Bất Tịch Mịch đều tạm thời không làm gì được hắn.
- Công tử, độc này là Hoàng Tuyền Bất Tịch Mịch trong truyền thuyết?
Diệp Phong kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, hắn trong lòng may mắn, may mắn bản thân trước đó ăn viên thuốc nhỏ kia, rất hiển nhiên đó chính là giải dược.
- Cái gì là Hoàng Tuyền Bất Tịch Mịch?
Bàn Tử một mặt không hiểu.
- Quả nhiên không hổ là người Chiến Hồn Điện, cái này cũng biết.
Tiêu Phàm hơi hơi ngoài ý muốn nhìn Diệp Phong, nói:
- Ngươi giải thích cho Lão Nhị một cái.
- Vâng, công tử!
Diệp Phong hơi thi lễ, sau đó nhìn về phía Bàn Tử nói:
- Hoàng Tuyền Bất Tịch Mịch chính là độc dược Cửu Phẩm, tổng cộng ẩn chứa tám 11 loại độc dược, độc tính càng ở phía trên Thất Nhật Diêm Vương, bởi vì nó vốn là trên cơ sở Thất Nhật Diêm Vương tinh luyện ra.
Nói đến đây, Diệp Phong đột nhiên nuốt nước miếng, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, hắn trong lòng cực kỳ không bình tĩnh, chẳng lẽ Hoàng Tuyền Bất Tịch Mịch là Tiêu Phàm luyện chế ra.
Nếu quả thật là như thế, Tiêu Phàm há không phải Cửu Phẩm Luyện Dược Sư?
Cửu Phẩm Luyện Dược Sư tuổi trẻ như thế, cho dù là Cổ Tộc Sở gia cũng chưa chắc có dạng thiên tài này.
Hít sâu một cái, Diệp Phong tiếp tục nói:
- Đúng, Thất Nhật Diêm Vương là ngươi trước đó bị trúng độc, chính là một loại bảy ngày luyện thành, người trúng độc, bảy ngày liền sẽ phát tác độc dược, hơn nữa trong vòng bảy ngày nhất định sẽ gặp Diêm Vương, nên tên là Thất Nhật Diêm Vương!
Ngừng lại, Diệp Phong lại nói:
- Bất quá, Thất Nhật Diêm Vương cùng Hoàng Tuyền Bất Tịch Mịch so sánh, lại là cá bé gặp cá lớn. Người bên trong Hoàng Tuyền Bất Tịch Mịch trong nửa chén trà nhỏ thời gian hẳn phải chết, cho dù muốn tìm giải dược đều không có thời gian.
Cho nên loại độc này bình thường đều là dùng bên trong đồ thành, nguyên một tòa thành trì đều chịu chết, tại Hoàng Tuyền Lộ tự nhiên không tịch mịch, vì vậy, loại độc này tên là Hoàng Tuyền Bất Tịch Mịch.
- Tê ~
Bàn Tử nghe vậy cũng không nhịn được hít một hơi lãnh khí, độc này cũng quá bá đạo.
- Lão Tam, ngươi yên tâm, thù ngươi ta sẽ gấp bội trả lại Sở gia cùng Lôi gia, hiện tại chỉ là bắt đầu mà thôi!
Tiêu Phàm lại bình tĩnh như thường.
- Đáng tiếc, lại để Lôi Cô Vân chạy.
Bàn Tử thầm thở dài nói.
- Hắn dù sao cũng là Chiến Thánh cảnh, có thể ngăn cản một trận cũng hợp tình lý, qua một lúc dẫn ngươi đi nhìn một trò hay.
Tiêu Phàm tà tà cười một tiếng, sau đó nhìn hơn trăm Chiến Đế cảnh trên mặt đất, nói:
- Bất quá trước khi đi xem kịch vui, trước tiên đem những người này xử lý rồi nói.