- Tiêu Phàm, ngươi hài lòng rồi chứ?
Lão tổ Ngô gia bưng lấy cánh tay mình, mặt mũi dữ tợn nhìn Tiêu Phàm.
Để lại một câu nói, liền chuẩn bị quay người rời đi, tự chặt một tay rất đau đớn, dù là Chiến Thánh cảnh cũng không dễ chịu.
- Ta để ngươi đi sao?
Đột nhiên, thanh âm Tiêu Phàm tiếp tục vang lên, Cửu U Ma Hổ đạp không mà tới, bay tới hướng về vị trí Tiêu Phàm.
- Ngươi còn muốn như thế nào?
Lão tổ Ngô gia đỏ cả hai mắt, thiếu chút nữa thì phát cuồng.
- Để cánh tay lại, sau đó xéo đi.
Tiêu Phàm lạnh giọng nói.
- Tiêu Phàm, ngươi đừng có được đằng chân lại lân đằng đầu!
Ngô gia lão giả vô cùng phẫn nộ, hiện tại cánh tay hắn tìm một Luyện Dược Sư còn có cơ hội chữa được.
Một khi để cánh tay lại, chỉ cần không thể đột phá Chiến Thần cảnh, hoặc là không đạt được khả năng Thần Phẩm Linh Dược nắm giữ bạch cốt sinh nhục, tay cụt của hắn đời này vĩnh viễn cũng không phục hồi được như cũ.
- Ta chính là được đằng chân lân đằng đầu đấy, thế nào!
Ngữ khí Tiêu Phàm ngày càng lạnh, sát ý nở rộ: - Lúc ngươi tìm ta để báo thù, liền phải nghĩ đến hậu quả đắc tội ta.
- Hừ!
Lão tổ Ngô gia lạnh rên một tiếng, vứt cánh tay gãy xuống, giận dữ quay người rời đi.
- Rống ~
Tiêu Phàm thò ra một ngón tay, cánh tay Lão tổ Ngô gia đột nhiên nổ tung. Cùng lúc đó, Cửu U Ma Hổ trong nháy mắt phóng lên tận trời, ngăn lại đường đi Lão tổ Ngô gia.
- Tiêu Phàm, ngươi dám nói lời không giữ lời?
Lão tổ Ngô gia chuẩn bị liều mạng. Nếu như Tiêu Phàm muốn giết hắn, hắn cũng sẽ cùng Tiêu Phàm liều mạng.
- Ta bảo ngươi lăn đi, ngươi không nghe thấy sao?
Tiêu Phàm hỏi một đằng, trả lời một nẻo, sát ý quanh thân lấp lóe.
- Tiêu Phàm này không phải là muốn để Lão tổ Ngô gia thực sự lăn đi chứ?
- Nhìn tính cách tùy tiện của Tiêu Phàm, thật là có khả năng này. Tiêu Phàm thật đúng là quá bá đạo, Lão tổ Ngô gia cũng thật sự là biết nhẫn nhịn, nếu là ta, đã sớm đại chiến một trận rồi tính!
- Đại chiến một trận? Hắn dựa vào cái gì mà đại chiến một trận, Công Tôn Ngạn không phải đều chết à, Lão tổ Ngô gia chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn Công Tôn Ngạn hay sao? Huống chi bây giờ còn có một Cửu Giai Cửu U Ma Hổ.
Đám người tất cả đều bị lời nói của Tiêu Phàm chấn kinh, để một cường giả Chiến Thánh cảnh lăn, Tiêu Phàm hắn thật sự dám.
Khiến tất cả mọi người rất ngạc nhiên là, Lão tổ Ngô gia lại thực sự ghé vào hư không, lăn đi về nơi xa, bộ dáng kia vô cùng buồn cười, rất nhanh liền không thấy tăm hơi.
Thần sắc Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, tựa như làm một chuyện không có ý nghĩa. Với thực lực bây giờ của hắn, tu vi bản thân đã không sợ Chiến Thánh tiền kỳ, lại cộng thêm một vài át chủ bài của hắn, muốn giết Lão tổ cũng không phải quá khó.
- Còn ai muốn ứng phó Tiêu Phàm ta không. Hôm nay tất cả ta đều tiếp nhận, có điều các ngươi cần phải cân nhắc kỹ hậu quả.
Con ngươi Tiêu Phàm lạnh lẽo liếc nhìn bốn phía, nhất thời không ai dám mở miệng.
- Ngươi tên Tiêu Phàm đúng không, ngươi có nguyện bái ta làm sư phụ không?
Đúng lúc này, một thanh âm đột ngột vang lên, lại thấy một lão già lăng không xuất hiện cách Tiêu Phàm mấy chục trượng, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Tiêu Phàm.
Lão giả chính là Diệp Phong, hắn giống như đang đợi Tiêu Phàm chủ động bái hắn.
Tiêu Phàm nhìn Diệp Phong như nhìn thằng ngốc, quay người liền chuẩn bị rời đi.
- Tiểu tử ngươi quá không biết điều, sư tôn nguyện ý nhận ngươi làm đồ, đó chính là phúc khí của ngươi, còn không đến dập đầu bái sư tôn?
Hàn Nhạc Thiên nhìn thấy Tiêu Phàm muốn rời đi, lập tức phẫn nộ quát.
Dập đầu?
Tiêu Phàm đời này, cho tới bây giờ còn chưa dập đầu ai, nam tử hán đại trượng phu, lạy trời lạy đất lạy phụ mẫu, dù là Bắc Lão cùng Túy Ông hắn còn chưa từng quỳ lạy, há lại quỳ lạy một người xa lạ?
- Còn ngây ra làm gì, còn chưa lăn tới đây cho sư tôn...
Hàn Nhạc Thiên thấy Tiêu Phàm hờ hững lạnh lẽo, lập tức phẫn nộ.
Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lùng quét Hàn Nhạc Thiên một cái, như là nhìn một người chết, phẫn nộ quát: