Nếu như chỉ là kiếm khí bình thường, tất nhiên không ngăn cản nổi áp chế Thánh Vực, mỗi một kiếm của Tiêu Phàm, đều là Kiếm Văn biến thành, đột phá Hồn Điêu Sư cấp Truyền Kỳ, tạo nghệ Hồn Văn của Tiêu Phàm đã đạt tới một cấp độ kh*ng b*.
- Giết!
Công Tôn Ngạn cũng phát cuồng, vòng xoáy phong lực điên cuồng gào thét, hóa thành từng con Cự Long Cuồng Phong nhào về phía lưới kiếm vô tận kia, mà bản thân hắn lại bay đi về phía xa.
Hắn mặc dù rất muốn thu hồi Thánh Vực, nhưng mà lại sợ Tiêu Phàm đánh lén, không có cảm giác Thánh Vực, với tốc độ Tiêu Phàm, muốn giết hắn nhất định dễ như trở bàn tay.
- Tiêu Phàm, ngươi sẽ chết rất thảm!
Trong quá trình lui ra phía sau, Công Tôn Ngạn cười lạnh.
Điện Chủ Tu La Điện mặc dù cường đại, nhưng mà một khi hiện thế, tất nhiên sẽ bị Chiến Hồn Điện cùng Chiến Thần Điện vây công. Trong mắt một đám thế gia ngàn năm, đây sớm đã không phải bí mật gì.
- Ta chết hay không, ngươi cũng đều không nhìn thấy!
Đột nhiên, một thanh âm thăm thẳm vang lên, bên trong hư không, bỗng toát ra một vệt lãnh quang, trực tiếp đâm vào phía sau lưng Công Tôn Ngạn, lạnh đến thấu tim, trực tiếp xuyên thủng Hồn Hải.
- Ai?
Trong miệng Công Tôn Ngạn phun ra mấy ngụm máu tươi, chậm rãi quay đầu nhìn về phía sau, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại:
- Tiêu Phàm? Không thể nào!
- Có cái gì mà không thể?
Lại một thanh âm vang lên, lại là ở phía trước Công Tôn Ngạn, một thân ảnh đi ra, vẫn là Tiêu Phàm.
Cũng khó trách Công Tôn Ngạn không tin, vậy mà xuất hiện hai Tiêu Phàm, hơn nữa, có khí tức phát ra trên người một Tiêu Phàm khiến hắn đều hãi hùng khiếp vía.
Quan trọng nhất là, hắn căn bản không biết Tiêu Phàm này xuất hiện lúc nào, đến Thánh Vực đều không bắt được thân ảnh Tiêu Phàm, đến tận khi một kiếm đâm vào trong ngực Công Tôn Ngạn, hắn mới quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Phàm này tồn tại.
- Chiến Thánh, vậy mà ngươi đột phá Chiến Thánh cảnh?!
Công Tôn Ngạn sợ hãi, Điện Chủ Tu La Điện đột phá Chiến Thánh cảnh đáng sợ đến cỡ nào, hắn khó mà đánh giá.
Nhưng mà, Công Tôn Ngạn hiểu rõ, nếu ai dám đắc tội Tiêu Phàm, tất nhiên sẽ máu chảy thành sông.
- Ngươi trước đó nói Huyết Lâu thế nào rồi, nói đi, cho ngươi một cái chết thoải mái.
Tiêu Phàm không trả lời Công Tôn Ngạn, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo.
- Ngươi hứa không đối phó với Công Tôn gia tộc, ta sẽ nói toàn bộ cho ngươi biết!
Công Tôn Ngạn hít sâu một hơi nói, không có bất kỳ ý tứ phản kháng gì.
- Ngươi còn có tư cách nói điều kiện với ta sao?
Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, Công Tôn Ngạn không nói, bên ngoài cũng có rất nhiều người biết.
- Được, ta nói cho ngươi biết!
Công Tôn Ngạn cũng rất rõ đạo lý này, đâu còn dám nói điều kiện với Tiêu Phàm.
Sau đó đem toàn bộ những chuyện phát sinh trong một tháng qua nói với Tiêu Phàm một lần, hai mắt Tiêu Phàm đỏ bừng vô cùng, sát khí ngày càng đậm hơn.
- Hay cho một Diêm La Phủ, dám diệt Huyết Lâu ta, Tiêu Phàm ta thề, rồi sẽ có một ngày, nhất định phải giết sạch Diêm La Phủ!
Tiêu Phàm hung quang chợt hiện, nhưng khiến Công Tôn Ngạn bị dọa không nhẹ.
- Sư tôn ta thế nào?
Tiêu Phàm lại hỏi.
- Ta không biết, Huyết Lâu bị công phá, cụ thể như thế nào, ai cũng không rõ.
Công Tôn Ngạn lắc lắc đầu nói.
- Vậy giữ lại ngươi cũng không còn tác dụng nữa.
Tiêu Phàm lạnh lùng phun ra một câu, một Tiêu Phàm khác đưa tay vung lên, thân thể Công Tôn Ngạn trực tiếp từ phân thành hai nữa, hai mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.
Đến chết, hắn cũng không nghĩ đến bản thân đường đường là Chiến Thánh cảnh lại chết ở chỗ này!