- Hừ, chữa cho con ta xong, ta sẽ để hắn tự tìm ngươi báo thù!
Dứt lời, Sở Tam Sinh mang theo người Sở gia giận dữ rời đi.
- Nhớ kỹ lần sau trước khi đến tìm cái chết thì viết di thư trước đi, ta sẽ không thủ hạ lưu tình nữa đâu.
Tiêu Phàm nhìn qua bóng lưng Sở Tam Sinh, mặt coi thường nói.
Người Sở gia liền đi như vậy, còn chưa bắt đầu đánh, Sở gia liền bị miệng Tiêu Phàm đánh bại, đây là điều chẳng ai ngờ tới.
- Tiêu Phàm, Lăng Thiên con ta chết như thế nào?
Đột nhiên, thanh âm Lăng Thừa Đạo lạnh lùng phá vỡ yên tĩnh. Tiêu Phàm được hạng nhất, hắn muốn quang minh chính đại giết Tiêu Phàm đoán chừng hơi khó.
Nhưng mà, nếu như Lăng Thiên bị Tiêu Phàm g**t ch*t, dù phải liều cái mạng này, hắn cũng sẽ diệt Tiêu Phàm.
- Con trai của ngươi chết như thế nào thì liên quan rắm gì tới ta? Có phải trong thiên hạ có con chó con mèo nào chết, cũng phải tới hỏi Tiêu mỗ ta.
Tiêu Phàm cau mày một cái, vô cùng khó chịu nói.
Con chó con mèo? Tiêu Phàm vậy mà nói Lăng Thiên là chó mèo?
Đám người vẻ mặt kinh ngạc, tiểu tử này không phải cố ý chọc giận Lăng Thừa Đạo chứ, chẳng lẽ hắn không đặt Lăng gia vào mắt?
- Những người khác dù muốn giết con ta, đoán chừng cũng không làm được, cũng chưa chắc dám làm. Ngoài ngươi ra còn ai, ai có thể giết hắn?
Lăng Thừa Đạo sát khí trùng thiên.
- Lăng gia chủ đang khen ta sao?
Tiêu Phàm ra vẻ kinh ngạc nói:
- Nể tình ngươi khen ta, ta ngược lại có thể nói cho ngươi biết con trai ngươi chết như thế nào.
Lăng Thừa Đạo cau mày, những người khác cũng nín thở ngưng thần, cẩn trọng lắng nghe, sợ bỏ lỡ cái gì.
Sắc mặt Tiêu Phàm rất bình tĩnh, tình cảnh này hắn đã sớm quen thuộc, ánh mắt hắn tìm gì trong đám người, hồi lâu, ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào một trên một thân ảnh.
Cái hướng kia, chính là hướng vị trí Giang Thiên Vân cùng Giang U Nguyệt, hai người nhìn thấy ánh mắt Tiêu Phàm nhìn về phía mình, trong lòng nhấc lên một cỗ bất an nồng đậm.
- Ta nhớ, lúc ấy Lăng Thiên hình như là cùng Giang U Nguyệt mang người đến đánh. Phải rồi, Giang U Nguyệt dẫn người có vẻ như đều là cái gì mà người dự tuyển Chiến Thần Điện, từng người đều là tu vi Chiến Đế đỉnh phong. Lúc đầu ta tưởng là bọn họ đến giết ta, nhưng ta bị dọa cho phát sợ, không nghĩ tới về sau bọn hắn vậy mà tự giết lẫn nhau.
Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh nói ra.
- Ngươi nói xàm!
Nơi xa, Giang U Nguyệt phẫn nộ gào thét:
- Lăng Thiên phế tu vi của ta, ta làm sao có thể g**t ch*t được hắn?
Lời này vừa nói ra, ánh mắt đám người không hẹn mà cùng rơi vào trên người Giang U Nguyệt, bên trong ánh mắt đều là vẻ cổ quái
- Giang U Nguyệt đúng không, có vẻ như ta không hề nói ngươi g**t ch*t Lăng Thiên, làm sao ngươi chưa gì đã thừa nhận?
Tiêu Phàm nhún nhún vai, bộ dáng vô tội.
Cùng lúc đó, trên người Lăng Thừa Đạo bộc phát ra sát khí đáng sợ, từng bước một đi về hướng mấy người Giang Thiên Vân.
- Lăng Thừa Đạo, cho dù là con ta giết Lăng Thiên, nhưng Lăng Thiên cũng phế con ta, khiến hắn sống không bằng chết, ngươi còn muốn như thế nào nữa!
Sắc mặt Giang Thiên Vân đại biến, người của bọn hắn ở đây đều không phải đối thủ của Lăng Thừa Đạo.
- Vậy hắn càng đáng chết!
Lăng Thừa Đạo giờ phút này lửa giận xen lẫn, đâu để ý tới nhiều như vậy, trực tiếp đánh thẳng hướng cha con Giang Thiên Vân.
- Liền đánh rồi?
Nơi xa, đám người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hoàn toàn bị chiêu này của Tiêu Phàm làm cho chấn kinh.
Vốn dĩ Ngũ Đại Gia Tộc vây giết Tiêu Phàm, lại bị hắn gặp chiêu phá chiêu, từng chút phá giải, bây giờ chỉ còn lại hai đại gia tộc.
Hai đại gia tộc này, lại phát sinh chuyện gì đây?