- Công Tôn Ngạn, lời này của ngươi là thật?
Hoàng Phủ Danh Hiên trầm giọng hỏi, hắn rất lâu mới hồi phục lại tinh thần.
- Vô cùng chân thực, đây cũng là nguyên nhân Công Tôn gia tộc ta không dám đối địch với Tiêu Phàm! Chỉ là bây giờ Huyết Lâu bị hủy diệt, Công Tôn gia tộc ta cũng không còn gì phải lo lắng.
Thần sắc Công Tôn Ngạn hết sức trịnh trọng, nói:
- Chiến Thần Điện cùng Chiến Hồn Điện không có khả năng cho người Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ gia nhập.
- Nếu như Tiêu Phàm thực sự là đồ đệ Lâu Chủ Huyết Lâu, vậy hắn lần này chết chắc, Chiến Hồn Điện cũng không giữ được hắn.
Ngữ khí Lăng Thừa Đạo lạnh như băng nói.
- Đã như vậy, chúng ta liền ở bên ngoài Long Hồn Cốc chờ hắn đi ra, cũng không tính là mạo phạm Chiến Thần Điện.
Hoàng Phủ Danh Hiên ngưng tiếng nói.
- Đi!
Mấy người trùng trùng điệp điệp đi hướng về Long Hồn Cốc vị trí Tiêu Phàm, người Ngũ Đại Gia Tộc tất nhiên là không ngoại lệ cũng cùng đi lên.
Tu sĩ khác của Vô Song Thánh Thành cũng đều đi theo xem náo nhiệt, bọn hắn rất muốn nhìn xem, lần này Tiêu Phàm rốt cuộc chết như thế nào.
Rất nhanh, bên ngoài Long Hồn Cốc liền bị vây chật như nêm cối. Hai ngày tiếp theo, tin tức Ngũ Đại Gia Tộc vây giết Tiêu Phàm lan truyền nhanh chóng, tu sĩ Thượng Trọng Thiên lần lượt tụ tập về hướng bên ngoài Long Hồn Cốc.
Thậm chí, tin tức này còn truyền đến Hạ Trọng Thiên, nhất là tin tức Tiêu Phàm là đệ tử Lâu Chủ Huyết Lâu, gần như người người nhà nhà đều biết.
Trong phòng một gian khách đ**m, Quan Tiểu Thất cùng Bàn Tử ngồi ở bên cạnh một cái bàn, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cách đó không xa, còn một đứa trẻ và một Hồn Thú tử sắc lớn khoảng 2m đang nằm, nhìn qua liền như là một lão hổ tử sắc, rất hiển nhiên chính là Tử Tinh Lôi Thú.
Bàn Tử cùng Tử Tinh Lôi Thú từ chỗ Chiến Tộc Truyền Thừa rời đi, vừa lúc vượt qua Truyền Tống Trận rời khỏi Sát Lục Cổ Địa.
Chỉ là thời điểm hắn xuất hiện, Tiêu Phàm đã đi theo Diệp Thệ Thủy, cho nên hắn đành tìm tới Quan Tiểu Thất.
- Không thể nào, Tam Ca sao có thể là người Huyết Lâu.
Quan Tiểu Thất nghe được tin tức này, trước tiên liền phủ định, hắn thường xuyên ở bên Tiêu Phàm, Tiêu Phàm là ai, hắn còn không biết sao?
- Có lẽ đây là sự thật.
Bàn Tử hít sâu một hơi nói:
- Lần trước sau khi ta hôn mê, Lão Tam không phải biến mất mấy tháng à. Ta đoán, lúc đó Lão Tam đi tham gia Sát Vương Thí Luyện.
- Cái này?
Quan Tiểu Thất vẫn có chút không thể nào tiếp thu được, cũng không phải việc Tiêu Phàm là một sát thủ khiến hắn sợ hãi, mà là bây giờ Huyết Lâu đã bị hủy diệt, không còn chỗ cho Tiêu Phàm dựa vào nữa.
Bây giờ ngũ đại thế gia ứng phó Tiêu Phàm, Tiêu Phàm làm sao có thể ứng phó được.
- Tiểu Thất, chúng ta phải nghĩ biện pháp chui vào Thượng Trọng Thiên mới được.
Bàn Tử ngữ khí vô cùng ngưng trọng nói.
- Xin hỏi Nam Cung Tiêu Tiêu là ở đây không?
Đột nhiên, bên ngoài cửa phòng truyền đến một thanh âm êm tai, giống như âm thanh thiên nhiên.
Lông mày Bàn Tử nhíu lại, ở Vô Song Thánh Thành này hắn không quen biết người nào, lại càng không cần phải nói có người biết hắn.
Mở cửa phòng, Bàn Tử ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một thiếu nữ mặc quần dài trắng, con ngươi thanh thuần đang lóe lên nhìn hắn.
- Lão Đại?
Bàn Tử kém chút lên tiếng kinh hô, kinh dị nhìn thiếu nữ, ốc còn không mang nổi mình ốc nói:
- Dù huynh muốn tới gặp ta cũng không cần biến thành nữ nhân chứ? Không thể phủ định là, huynh biến thành nữ nhân thật sự có mấy phần tư sắc.
- Phốc phốc!
Thiếu nữ trực tiếp cười ra: