Diệp Phong cùng Giang Thiên Vân hợp mưu, hai người hiểu ý cười một tiếng chuẩn bị bay đi về hướng Giang gia phủ đệ, mưu tính tiếp theo nên làm như thế nào.
- Tiêu Phàm, cút ra đây!
Đột nhiên, một tiếng gầm lên từ đằng xa truyền đến, thanh âm hùng hậu, chấn động trời xanh, đám mây trên không trung như bị chấn vỡ.
Đám người đồng loạt ngẩng đầu nhìn, liền thấy một cỗ sát khí đáng sợ từ nơi xa đang gầm thét đến.
- Hình như là Diệp gia phủ đệ!
Hàn Nhạc Thiên kinh ngạc, lập tức lộ ra nụ cười như hoa.
- Diệp Phong Trưởng Lão, hay là chúng ta đi xem xem?
Giang Thiên Vân hỏi thử, trong lòng hắn đã vui như nở hoa, bởi hắn đã nghe ra chủ nhân thanh âm vừa rồi là ai.
- Mong còn không được.
Diệp Phong cười ha ha một tiếng, hắn vô cùng mong đợi được thấy cảnh Diệp gia gặp chuyện không may.
Vốn dĩ hắn nghĩ Diệp gia tại Vô Song Thánh Thành cũng được coi là gia tộc số một số hai, nhưng mà không nghĩ tới vẫn còn có người dám đi tìm Diệp gia gây phiền phức, điều này khiến hắn làm sao không vui cho được.
Hiện tại hắn đang nghĩ cách ứng phó Diệp gia, chỉ cần là kẻ địch của Diệp gia, hắn đều sẽ không bỏ qua cơ hội liên minh.
Đám người đồng loạt đạp không mà lên, bay đi về vị trí Diệp gia phủ đệ. Vân Lạc Thần ngoài mặt mặc dù bất vi sở động, nhưng trong lòng lại ngưng trọng vô cùng.
Không chỉ có bọn hắn đuổi theo hướng Diệp gia phủ đệ, Thượng Trọng Thiên còn có rất nhiều tu sĩ khác cũng đang hướng tới đó.
Bên ngoài Diệp gia phủ đệ, bóng người lít nha lít nhít vây quanh Diệp gia chật như nêm cối.
Phía trước cửa chính Diệp gia phủ đệ, một thân ảnh khôi ngô đứng đấy. Đó là một nam tử trung niên chừng năm mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu đen, đầu đội kim quan, khiến người ta cảm thấy một loại khí tức bức người.
Áo bào quanh người hắn không gió mà bay, uy phong lẫm liệt, khí thế khiếp người, đứng ở đó tựa như một dãy núi cao không thể vượt qua.
Sau lưng hắn, trên trăm tu sĩ đứng đó, mỗi người đều lửa giận trùng thiên, sát khí nặng nề. Gác cổng của Diệp phủ bị dọa đến vội vàng trốn vào bên trong Diệp phủ.
- Tiêu Phàm, cút ra đây nhận chết!
Nam tử trung niên mặc kim quan quát khẽ, một cỗ lệ khí ngập trời chất chứa trên ngực hắn, suýt chút liền bộc phát ra.
- Hoàng Phủ Danh Hiên, ngươi coi Diệp phủ ta là nơi nào?
Đột nhiên, một tiếng quát như sấm từ bên trong Diệp phủ truyền đến, ngay sau đó mấy lão giả xuất hiện, lạnh lùng nhìn nam tử trung niên mặc kim quan.
- Hoàng Phủ Danh Hiên? Chẳng lẽ là gia chủ Hoàng Phủ gia tộc? Hắn chẳng lẽ muốn tiến đánh Diệp gia hay sao?
- Tiến đánh Diệp gia? Ngươi nói giỡn à, trong Bát Đại Thế Gia thì Diệp gia xếp hàng thứ hai, Hoàng Phủ gia tộc chỉ xếp hàng thứ sáu, hắn làm sao dám tiến đánh Diệp gia?
- Vậy là chuyện gì xảy ra, Hoàng Phủ Danh Hiên lại ở cửa ra vào của Diệp gia hô to tên Tiêu Phàm. Tiêu Phàm không phải đang tham gia Nam Vực Đại Bỉ sao?
- Nam Vực vừa mới kết thúc, hơn nữa ta nghe nói Hoàng Phủ Thiên Thần rất có thể đã bị Tiêu Phàm g**t ch*t. Tiêu Phàm bị Diệp Điện Chủ mang đi, Hoàng Phủ Danh Hiên đoán chừng là đến tìm Tiêu Phàm báo thù.
- Tiêu Phàm giết Hoàng Phủ Thiên Thần? Hắn muốn chết à? Hoàng Phủ Thiên Thần chính là người thừa kế gia chủ Hoàng Phủ gia tộc đó.
Đám người phần lớn người không biết vì sao, trong đó có không ít Tu Sĩ biết rõ nguyên do lộ ra vẻ kinh hãi. Nếu như Hoàng Phủ Thiên Thần thật sự chết, Hoàng Phủ gia tộc cùng Diệp gia đoán chừng thực rất có thể sẽ khai chiến.
Lần trước Lăng gia cùng Giang gia khai chiến còn chưa kết thúc, hiện tại lại có hai đại thế gia khai chiến, chẳng lẽ Vô Song Thánh Thành thật muốn biến thiên sao?
- Bỉ nhân không có ý tứ gì khác, chỉ muốn Diệp gia chủ giao Tiêu Phàm ra.
Hoàng Phủ Danh Hiên thản nhiên nói, hai mắt hắn lại đỏ bừng vô cùng, lộ ra một loại cuồng dã.
Tựa như chỉ cần Diệp gia không giao Tiêu Phàm ra, hắn liền chuẩn bị đánh vào Diệp gia.
- Tiêu Phàm không ở Diệp gia!