Ta đánh là Phó Điện Chủ!
Tiêu Phàm ngữ khí tùy tiện bá đạo, một đám tu sĩ Chiến Hồn Điện vô cùng kinh hãi, tiểu tử này chẳng lẽ là con riêng Diệp Điện Chủ, lại dám nói chuyện như thế với Giang Thiên Vân.
Đừng nói con riêng Diệp Thệ Thủy, liền Diệp Trường Sinh cùng Diệp Lâm Trần cũng không dám như thế đối với Giang Thiên Vân, dù sao Giang Thiên Vân tốt xấu gì vẫn là gia chủ Giang gia.
Giang Thiên Vân phẫn nộ tới cực điểm nhưng lại nhất thời không biết làm sao.
- Được rồi, Tiêu Phàm lần này thi đấu được hạng nhất, tới nơi này nhận ban thưởng.
Nhìn thấy Giang Thiên Vân chuẩn bị phát cuồng, Diệp Thệ Thủy đột nhiên chen lời nói.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Giang Thiên Vân lóe qua một chút khinh bỉ, đường đường gia chủ Giang gia vậy mà như chó điên.
Nếu như Giang Thiên Vân biết rõ những ngày qua Giang gia phát sinh sự tình gì, đoán chừng liền có thể thông cảm tâm tình Giang Thiên Vân.
- Nam Vực Đại Bỉ đệ nhất? Ngươi nói hắn được đệ nhất?
Giang Thiên Vân kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, một mặt không thể tin được.
Lúc trước hắn chỉ là muốn làm khó Tiêu Phàm mà thôi, chỉ cần Tiêu Phàm chưa được hạng nhất liền không cho hắn gia nhập Chiến Hồn Điện, Lăng gia tự nhiên sẽ giết hắn.
Hắn nào sẽ nghĩ đến Tiêu Phàm vậy mà thực sự đến hạng nhất, hơn nữa thực lực cường đại như thế, hắn đều không phải là đối thủ.
Những người khác cũng một mặt kinh ngạc, khó trách hắn có thể một cái tát bay Giang Thiên Vân, thực lực này chỉ sợ là vô địch Chiến phía dưới Thánh cảnh.
- Bản Điện Chủ chẳng lẽ còn lừa ngươi sao?
Sắc mặt Diệp Thệ Thủy đột nhiên trầm xuống, tức giận nói.
Bản thân đường đường Điện Chủ Chiến Hồn Điện, đừng nói không cần thiết lừa ngươi, coi như lừa ngươi thì như thế nào, khi nào đến phiên ngươi cùng ta nói chuyện?
- Điện Chủ thứ tội, thuộc hạ biết tội.
Giang Thiên Vân toàn thân giật mình, bỗng nhiên lấy lại tinh thần vội vàng cung bái nói.
Hắn mặc dù dám theo Lăng gia liều mạng, nhưng trước mặt Diệp gia, hắn cũng không dám làm càn, cùng là Chiến Hồn Điện gia tộc, hắn biết rõ Diệp gia đáng sợ đến cỡ nào.
- Hừ!
Diệp Thệ Thủy hừ lạnh một tiếng liền quay người rời đi, Tiêu Phàm lạnh lùng quét Giang Thiên Vân một cái, cũng rời đi.
- Đúng rồi, Nam Vực Đại Bỉ kết thúc, U Nguyệt cũng nên đi ra!
Nhìn thấy Tiêu Phàm bọn hắn đi xa, Giang Thiên Vân lúc này mới phục hồi tinh thần lại, không chút do dự hướng về nơi xa bay đi.
Ba người Tiêu Phàm đi theo Diệp Thệ Thủy xuyên qua đại điện ngồi xuống, hồi lâu liền tiến vào chỗ sâu nhất Chiến Hồn Điện, một cái sơn cốc xuất hiện ở trước mặt Tiêu Phàm bọn hắn.
Ven đường Tiêu Phàm phóng xuất ra Hồn Lực, phát hiện có thật nhiều người âm thầm thủ hộ bốn phía, hơn nữa có mấy cỗ khí tức thập phần đáng sợ, liền hắn đều một trận kinh hồn táng đảm.
- Không hổ là Chiến Hồn Điện, vậy mà có nhiều cường giả Chiến Thánh cảnh như vậy.
Thần sắc Tiêu Phàm run lên, hắn trong lòng cũng càng thêm tò mò, có thể làm cho Chiến Hồn Điện trịnh trọng đối đãi như vậy, nơi này khẳng định bất phàm.
Bất quá trong lòng Tiêu Phàm còn có một chút khẩn trương, sợ Diệp Thệ Thủy gây bất lợi cho hắn, dù sao nếu như Diệp Thệ Thủy ở chỗ này đối với hắn động thủ, hắn tuyệt đối khó thoát.
- Diệp Thệ Thủy sẽ không làm như thế chứ.
Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm trầm ngâm, mặc dù Diệp Thệ Thủy xem thường hắn, nhưng dù sao cũng là Điện Chủ một điện, điểm ấy lòng dạ vẫn nên có.
Đột nhiên, Diệp Thệ Thủy dừng lại, Diệp Trường Sinh cùng Diệp Lâm Trần hai người ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nơi xa, thần sắc khá là kích động.
Tiêu Phàm theo ánh mắt hai người nhìn lại, nơi đó là một thác nước đạt đến ngàn trượng, thác nước tựa như từ mây mù chiếu nghiêng xuống, thanh thế cuồn cuộn.
Hư không tóe lên vô số hơi nước bao phủ cả tòa sơn cốc, mông lung như mộng tựa huyễn, từng sợi ánh nắng trong suốt từ trên cao xuyên suốt mà xuống, bên trong sơn cốc xuất hiện từng đầu thất thải thần hồng chói lọi.