- Trận chiến này, Tiêu Phàm thắng!
Hồi lâu, áo xám lão giả mới từ trong lúc khiếp sợ lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm chặt đứt hai chân Sở Nhạn Nam cũng triệt để chấn kinh đến hắn.
Ngay sau đó lại đến phiên số 8 Tô Mạch Hàn, bất quá hắn trực tiếp từ bỏ cơ hội khiêu chiến.
Không chỉ là hắn, số 7 Lôi Hạo, số 6 Quan Tiểu Thất, số 5 Diệp Thiên Tuyết, số 4 Diệp Lâm Trần cũng toàn bộ từ bỏ khiêu chiến.
Thậm chí ngay cả Diệp Trường Sinh cũng không có khiêu chiến Tiêu Phàm, đối với hắn mà nói chỉ cần không có đạt được hạng nhất liền không có bất kỳ ý nghĩa gì, mà lấy tình huống hắn hiện tại hẳn là không có khả năng đánh bại Tiêu Phàm.
Cánh tay hắn một mực không cách nào trọng sinh, hắn hiện tại chỉ muốn ma diệt lực lượng sát phạt trong thể nội kia, đến thời điểm lại có một tay báo thù.
Nhìn thấy tất cả mọi người từ bỏ tranh tài, trong mắt lão giả áo xám lóe lên một tia tiếc hận, hạng nhất thi đấu lần này vậy mà rơi vào trong tay một kẻ ngoại lai, ai cũng không ngờ tới.
Hơn nữa, người Vô Song Thánh Thành đều bị Tiêu Phàm dọa sợ mất mật, liền dũng khí khiêu chiến đều không có, đây là bi ai Vô Song Thánh Thành Tu Sĩ.
Hồi lâu, ánh mắt lão giả áo xám rơi vào trên người Hoàng Phủ Thiên Thần, hắn là người nắm giữ cơ hội khiêu chiến cuối cùng.
- Số 2, ngươi có lựa chọn khiêu chiến Tiêu Phàm hay không?
Lão giả áo xám còn nói ra câu nói này, lần thi đấu này so với hắn tưởng tượng kết thúc nhanh hơn nhiều.
Cho đến bây giờ, ba lượt thi đấu vẻn vẹn không đến một tháng.
Ánh mắt đám người đều đặt ở trên người Hoàng Phủ Thiên Thần, nhất là tu sĩ Vô Song Thánh Thành, trong mắt bọn họ lóe qua quang mang cực nóng, rất hi vọng Hoàng Phủ Thiên Thần khiêu chiến Tiêu Phàm.
Nếu như Tiêu Phàm đoạt được đệ nhất, tu sĩ tại Vô Song Thánh Thành đều chính là bị hắn sỉ nhục.
Sắc mặt Hoàng Phủ Thiên Thần thập phần bình tĩnh, lúc này hắn mới phóng ra bước chân hướng về đệ nhất phong đi qua.
- Tại hạ bất tài nhưng vẫn không muốn bỏ qua cơ hội này, xin chỉ giáo.
Hoàng Phủ Thiên Thần nhìn chăm chú Tiêu Phàm thản nhiên nói.
Tiêu Phàm nhìn Hoàng Phủ Thiên Thần một cái, cũng không có nói thêm cái gì, cầm Tu La Kiếm trong tay nhàn nhạt nhìn hắn:
- Chỉ giáo không dám nhận, đánh đi.
Chẳng biết tại sao Tiêu Phàm luôn cảm giác Hoàng Phủ Thiên Thần không đơn giản, thanh niên nhìn qua bình thường nhưng trong thể nội lại ẩn chứa một cỗ lực lượng có tính bạo tạc.
Tiêu Phàm lời nói ân tiết cứng rắn đi ra, Hoàng Phủ Thiên Thần từ trong ngực lấy ra một đôi lợi trảo chậm rãi đeo trên tay, một cỗ khí tức cực kỳ lăng lệ trên lợi trảo tản ra.
Tiêu Phàm thấy thế hơi nhíu mày, hắn rất ít gặp người dùng dạng vũ khí này, trước tiên nghĩ đến Phong Lang, tất cả người hắn quen biết thì chỉ có Phong Lang nắm giữ một đôi Bát Phẩm Phệ Hồn Trảo.
Hoàng Phủ Thiên Thần hiển nhiên là người thứ hai, chỉ bất quá đồ vật trong tay Hoàng Phủ Thiên Thần nhìn qua càng đáng sợ và lăng lệ hơn.
- Bắt đầu.
Trong mắt Hoàng Phủ Thiên Thần lóe qua một sợi tinh quang, bỗng nhiên nhào về phía Tiêu Phàm.
Tốc độ đáng sợ khiến Tiêu Phàm đều giật mình, phải biết Hoàng Phủ Thiên Thần còn chưa từng sử dụng Chiến Hồn, bậc tốc độ này vậy mà không kém gì Diệp Trường Sinh.
Một cỗ khí tức khắc nghiệt phóng lên tận trời, Hoàng Phủ Thiên Thần trong nháy mắt hóa thành một đầu Hung Thú, khí tức bá đạo dường như quân lâm thiên hạ, điên cuồng hướng về Tiêu Phàm áp bách đến, muốn đem hắn nghiền ép.
Lập tức, Tiêu Phàm động, Tu La Kiếm cùng một chỗ rung động, lăng không một kiếm chém ra, người cùng kiếm quang dường như hòa làm một thể, lóe lên một cái rồi biến mất.
Bang!
Hư không truyền ra một trận thanh âm bén nhọn kêu to đâm vào linh hồn người khác có chút đau nhức, trong không trung đốm lửa bắn tứ tung, chỉ thấy hai người giằng co tại một chỗ, lợi kiếm Tiêu Phàm bị lợi trảo Hoàng Phủ Thiên Thần gắt gao nắm lấy.
Vài sợi tóc màu đen bay xuống, một đường lợi mang xẹt qua khuôn mặt Tiêu Phàm, một đạo máu tươi b*n r*.
- Tiêu Phàm bị thương?