Nhìn thấy Diệp Thệ Thủy nổi bão, rất nhiều tu sĩ lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác.
- Lâm Tu đã thua, ngươi còn cần tiếp tục xuất thủ sao? Làm nhục người như vậy, đây không phải cách làm đại trượng phu.
Diệp Thệ Thủy con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm nói, hận không thể lập tức hủy bỏ tư cách dự thi của Tiêu Phàm.
- Ngươi là ai, nơi này có phần ngươi nói chuyện sao? Trọng tài đều không có tuyên bố ta thắng, ta hiện tại liền còn là tham gia thi đấu, chẳng lẽ xuất thủ có vấn đề sao?
Tiêu Phàm vẫn như cũ, làm bộ không quen biết Diệp Thệ Thủy, ngữ khí bình tĩnh nói.
Lão giả áo xám xạm mặt lại, nếu như Diệp Thệ Thủy đều không có tư cách nói chuyện, người ở đây còn ai có tư cách nói chuyện đâu?
Bất quá nói trở lại, Tiêu Phàm xác thực không có trái với quy tắc.
- Ngươi!
Diệp Thệ Thủy thiếu chút nữa thì tức giận.
Lúc này, Úy Trì Cuồng Sinh một bên vội vàng nói:
- Tiêu Phàm, ngươi có biết rõ vị bên cạnh ta là ai?
- Không biết!
Tiêu Phàm thập phần nghiêm túc lắc đầu, một chút cũng không giống nói láo.
- Vị này chính là Chiến Hồn Điện Điện Chủ đại nhân! Ngươi dám nói chuyện cùng Diệp Điện Chủ như thế nhất định chính là phạm thượng!
Úy Trì Cuồng Sinh quát khẽ, rất có mấy phần nộ ý.
Bất quá không đợi Tiêu Phàm mở miệng, Úy Trì Cuồng Sinh lại nói:
- Bất quá, ngươi không quen biết Điện Chủ đại nhân, người không biết vô tội, chỉ là tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, hủy bỏ ngươi một lần khiêu chiến, ngươi có thể lại nói?
- Vãn bối nhận tội.
Tiêu Phàm trên mặt đầu tiên là lộ ra kinh ngạc bộ dáng, vội vàng chắp tay nói:
- Vãn bối không biết Điện Chủ đại nhân ở đây, xin thứ tội.
Tiêu Phàm ngữ khí thập phần bình tĩnh, một chút cũng không có ý tứ xin lỗi.
- Thôi.
Diệp Thệ Thủy khoát khoát tay, dư quang hung hăng khoét Úy Trì Cuồng Sinh một cái, Úy Trì Cuồng Sinh lại tựa như cái gì cũng không thấy, giả bộ như một mặt nghiêm túc, kỳ thật hắn trong lòng rất muốn cười.
Không ít người vừa mới biết rõ thân phận Diệp Thệ Thủy, tất cả đều mắt trợn tròn, Tiêu Phàm lại là không nhìn Chiến Hồn Điện Điện Chủ đại nhân?
Trời ạ, nhanh giang thiên kiếp xuống đánh chết tên ôn thần làm loạn này đi.
Bọn hắn không cách nào chịu đựng, Tiêu Phàm vậy mà cái gì cũng đều không có, rất hiển nhiên, Úy Trì Cuồng Sinh là cố ý xóa tội cho Tiêu Phàm.
Ánh mắt Tiêu Phàm nhìn về phía Úy Trì Cuồng Sinh tràn ngập cảm kích, thầm nghĩ trong lòng:
- Nếu thân phận Diệp Thệ Thủy bại lộ, vậy liền không dễ chơi.
- Số 49, ngươi muốn khiêu chiến ai?
Áo xám lão giả thanh âm tiếp tục vang lên, hắn âm thầm lạo một vệt mồ hôi lạnh thay Tiêu Phàm.
Số 49 là một người thanh niên mặc chiến bào màu vàng óng, nguyên bản hắn muốn khiêu chiến Tiêu Phàm, bất quá khi hắn nhìn thấy Lâm Tu trong phế tích, cuối cùng vẫn mở miệng nói:
- Ta khiêu chiến, số 43.
- Lại một gia hỏa nhạy bén.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, lộ ra vẻ hài lòng.
Mặc dù hắn không sợ xa luân chiến, nhưng con muỗi nhiều cũng sẽ làm người chán ghét, Tiêu Phàm cố ý nghĩ ra loại thủ đoạn này, phá những tu sĩ đại gia tộc liên thủ xa luân chiến.
Nếu như không thể g**t ch*t, Tiêu Phàm cũng tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
Đối với những người này, Tiêu Phàm cũng không quá đặt ở trong lòng, hắn mục tiêu là hạng nhất, tại đỉnh cao nhất, Diệp Trường Sinh ngồi xếp bằng, dường như tất cả những thứ này không có quan hệ gì với hắn.