- Đem U Minh Thần Hoa giao ra.
Bạch bào thanh niên không có trả lời Tiêu Phàm, hắn chỉ muốn U Minh Thần Hoa.
- Có bản sự tự tới lấy.
Tiêu Phàm sắc mặt âm trầm, sau đó đối với Sở Phiền sau lưng truyền âm nói:
- Tiểu tử, cầm thay ta! Cẩn thận một chút, đừng làm hư!
Dứt lời, Tiêu Phàm tiện tay quăng ra, đem U Minh Thần Hoa ném cho Sở Phiền sau lưng, đối mặt bạch bào thanh niên, Tiêu Phàm cũng không thể không đối phó cẩn thận, chủ yếu nhất là không thể làm hư U Minh Thần Hoa.
Nhưng mà một cử động kia của Tiêu Phàm, theo bạch bào thanh niên thấy đó là Tiêu Phàm tình nguyện đem U Minh Thần Hoa ném vào đáy Thâm Uyên, cũng không nguyện ý cho hắn.
Bởi vì Sở Phiền đem U Minh Thần Hoa chộp vào trong tay, U Minh Thần Hoa đột nhiên không thấy.
- Tiêu Phàm, là ngươi tự tìm chết!
Bạch bào thanh niên đột nhiên gầm thét một tiếng, bước chân vừa nhảy, khí tức kh*ng b* hướng về Tiêu Phàm đánh tới.
- A, nguyên lai ngươi biết ta.
Khuôn mặt Tiêu Phàm lạnh lùng, không có mảy may sợ hãi, tu sĩ cùng tuổi một đời thật đúng là không mấy người lọt trong mắt hắn.
Chí ít, Vô Song Thánh Thành không có mấy người, về phần những thiên tài Cổ Tộc Tiêu Phàm còn không có gặp qua, cũng không biết thực lực bọn hắn như thế nào.
- Ngươi nhớ kỹ, người giết ngươi là Trì Thu Tuyết!
Bạch bào thanh niên hừ lạnh một tiếng, trường
kiếm trong tay vũ động, rất nhiều lợi kiếm hướng lấy Tiêu Phàm ám sát đi.
- Điêu trùng tiểu kỹ!
Bàn Thạch Thánh Kiếm trong tay Tiêu Phàm vung lên, Hồn Lực tràn vào, một cỗ khí tức nặng nề tỏa ra, thân hình Tiêu Phàm lảo đảo.
- Mẹ nó, nặng như vậy!
Tiêu Phàm ý thức được, Bàn Thạch Thánh Kiếm vậy mà nặng đến trên vạn cân, nếu như không phải hắn đã là Chiến Đế cảnh đoán chừng còn không vung lên được.
Trong đầu Tiêu Phàm không khỏi nghĩ tới lúc trước Phúc Bá đưa cho hắn Trọng Kiếm Vô Phong, đồ vật này là thứ tốt để tu luyện lực bộc phát.
Oanh long long!
Bàn Thạch Thánh Kiếm bộc phát ra một đạo ánh sáng màu trắng sáng chói, kiếm khí đầy trời chôn vùi hóa thành Hồn Lực đáng sợ ba động quét sạch tứ phương, nếu là vách đá bình thường thì đoán chừng sớm đã vỡ nát.
- Tuyết Vũ Phân Phi!
Đây là Trì Thu Tuyết kêu nhỏ một tiếng, bên trong thông đạo đột nhiên rơi xuống đầy trời mưa tuyết, mưa tuyết như Đao, như Kiếm, sắc bén tới cực điểm, che kín hư không.
Từng đoá bông tuyết giọt nước mưa rơi vào trên người Tiêu Phàm, trong hư không mưa máu bay tán loạn, trên người Tiêu Phàm xuất hiện từng đạo vết kiếm.
Nghiễm nhiên, chiêu "Tuyết Vũ Phân Phi", trên thực tế bay tán loạn cũng không phải là mưa tuyết, mà là mưa máu!
Lít nha lít nhít mưa tuyết kiếm khí đem Tiêu Phàm bao phủ ở bên trong, nhìn như rất chậm lại nhanh đến cực hạn.
- Tam Trọng Khoái Mạn Kiếm Ý cùng Băng Tuyết Ý Chí.
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, thực lực Trì Thu Tuyết vượt qua hắn dự liệu, bất quá Tiêu Phàm không lo.
Ngay sau đó, một tiếng quát nhẹ từ trong miệng hắn thốt ra:
- Bất Hủ Kiếm Giới!