Sau một khắc, sự tình càng đáng sợ hơn phát sinh, chỉ thấy máu tươi trong Huyết Trì đột nhiên hướng về trong thân Tiêu Phàm thể dũng mãnh lao tới, cũng không biết như thế nào đi vào, nhưng chính là như vậy đi vào.
Rầm rầm! Rầm rầm!
Nhục thể Tiêu Phàm phát ra từng đợt uống nước thanh âm, cực kỳ quái dị và kh*ng b*.
Nơi xa Sở Phiền thấy cảnh này, không khỏi nuốt nước miếng, hắn rất muốn chạy trốn đi, nhưng là thân thể hắn bị một cỗ lực lượng to lớn đính vào phía trên vách đá, căn bản không thể trốn đi đâu được.
Theo huyết dịch trong Huyết Trì giảm bớt, đường vân huyết dịch phía trên Huyết Sắc Ngọc Đài dùng mắt thường cũng có thể thấy nó đang hội tụ vào trong Huyết Trì.
Đồng thời, Huyết Sắc Ngọc Đài lần nữa lộ ra diện mục thật sự, toàn thân trắng noãn như ngọc, thần thánh vô cùng.
Thời gian mười cái hô hấp, tất cả máu tươi đều tràn vào thể nội Tiêu Phàm, Tiêu Phàm toàn thân xích hồng như máu, thiêu đốt lên một loại huyết sắc hỏa diễm cực kỳ đáng sợ.
Lúc huyết dịch bên trong Bạch Sắc Ngọc Đài biến mất, bên trong một phiến không gian tối tăm đột nhiên truyền đến một trận thanh âm trầm thấp:
- Tu La Chi Huyết rốt cục biến mất, Ngũ Hành Phong Ấn cũng sẽ biến mất, đám sâu kiến ngu xuẩn có thể sống sao? Chỉ là hơi tàn mà thôi!
Thanh âm thập phần phiêu miểu, cổ lão, dường như xuyên việt vạn cổ mà đến, sau đó yên lặng tựa như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.
- Tại sao ta cảm giác nghe được có người nói chuyện?
Sở Phiền đột nhiên cau mày một cái, toàn thân rùng mình:
- Phi phi, chỗ nào có thứ gì, là bản thân ta tự dọa mình!
Sở Phiền đều bị dọa phát sợ, nếu như lại xuất hiện một nhân vật đáng sợ, Sở Phiền đoán chừng liền bị dọa đái ra quần.
Lại nói Tiêu Phàm Tu La Ý Chí cùng Bất Hủ Ý Chí đang nhanh chóng từng bước xâm chiếm Ý Chí khác, mặc dù Tu La Ý Chí đang không ngừng mạnh lên nhưng Tiêu Phàm cảm giác đầu mình sắp nổ tung.
Giờ phút này hắn đột nhiên có loại muốn cảm giác giết người, mà cái này vẻn vẹn chỉ là một cảm xúc mà thôi, nếu như không phải Tiêu Phàm tâm tính kiên định, đoán chừng đã sớm tẩu hỏa nhập ma.
- Quá nhiều Ý Chí mặt trái, cho dù bị thôn phệ cũng vẫn sẽ ảnh hưởng đến tâm tính ta!
Trong lòng Tiêu Phàm cảm giác nặng nề, lúc đầu hắn giết một vạn người tâm tính đều không có bất luận biến hóa.
Nhưng mà hôm nay chỉ thôn phệ một chút Ý Chí liền khiến hắn đến bên bờ biên giới sụp đổ.
Hắn rất muốn ngăn cản tiếp tục thôn phệ, nhưng căn bản không dừng được, hắn có một loại Ý Chí tham lam, điên cuồng thôn phệ lực lượng Ý Chí khác. Không đem những Ý Chí mặt trái thôn phệ hết, liền tuyệt đối sẽ không nghỉ.
Giờ phút này hắn đã đạt tới điểm giới hạn sụp đổ, nếu như tiếp tục thôn phệ, hắn tuyệt đối sẽ biến thành một người điên.
Tiêu Phàm cưỡng ép bản thân bình tĩnh xuống, nhưng mà, suy nghĩ hắn rất loạn, căn bản là không có cách nào bình tĩnh.
- Nhất tâm nhị dụng!
Tiêu Phàm khẽ cắn môi, đem Ý Chí mặt trái tất cả đều dứt bỏ, một nửa tâm thần khác chậm rãi bình tĩnh xuống, hắn thập phần may mắn, may mắn bản thân nắm giữ loại năng lực này, bằng không cách cái chết không xa.
Trước đó U Linh Chiến Hồn thẩm thấu ra một cỗ năng lượng huyền diệu, có thể áp chế những Ý Chí mặt trái, chỉ cần có thể thi triển lực lượng U Linh Chiến Hồn, bản thân tuyệt đối có thể thoát khỏi khốn cảnh.
Sau đó, Tiêu Phàm bắt đầu thử nghiệm dẫn ra U Linh Chiến Hồn cùng Bạch Thạch, khiến hắn thất vọng là vẫn thất bại.
- Chẳng lẽ thật không có biện pháp?
Trong lòng Tiêu Phàm âm trầm vô cùng, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì:
- Đúng rồi, Tỏa Hồn Châu mang ta tới nơi này, nơi này có thứ gì đang triệu hoán Tỏa Hồn Châu, chỉ cần câu thông Tỏa Hồn Châu thì có biện pháp đem những Ý Chí mặt trái luyện hóa!
Sau đó tâm thần Tiêu Phàm liền bắt đầu dẫn ra Tỏa Hồn Châu, hô một tiếng, Tiêu Phàm cảm giác trước người mình có một khỏa huyết sắc quang mang, chính là Tỏa Hồn Châu.
- Thành công?
Tiêu Phàm trong lòng vui vẻ, sau đó trong lòng gần như dùng hết toàn lực quát ầm lên:
- Tỏa Hồn Châu, luyện hóa cho ta!
Thế nhưng Tỏa Hồn Châu hoàn toàn bất vi sở động, lẳng lặng lơ lửng tại hư không, tâm Tiêu Phàm trong nháy mắt thật lạnh.