Tiêu Phàm bị vòng xoáy hắc ám thôn phệ, cả người không ngừng chìm xuống, không phải hắn phản kháng không được mà là trong đầu hắn có một thanh âm đang triệu hoán nó.
Cái thanh âm kia dường như đến từ Huyết Mạch, thập phần kỳ diệu, mặc dù còn có một loại dự cảm bất an, nhưng Tiêu Phàm vẫn lựa chọn không để ý bất an kia.
Hắn luôn cảm thấy, nếu như không xuống một chuyến, sẽ bỏ lỡ một chút đồ vật khiến hắn hối hận cả đời.
- Tiêu đại ca, ta sợ bóng tối.
Sở Phiền gắt gao ôm đùi Tiêu Phàm, toàn thân hơi hơi run rẩy, tiểu gia hỏa mặc dù trải qua rất nhiều sự tình nhưng tâm tính vẫn còn con nít.
- Yên tâm, không có việc gì.
Tiêu Phàm lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bốn phía. Hắc vụ cuồn cuộn che khuất hai mắt, liền Hồn Lực đều bị ngăn cản, căn bản nhìn không thấu.
Càng hướng xuống càng đen, tựa như tia sáng bị vòng xoáy hắc ám thôn phệ.
Cũng không biết qua bao lâu, đưa tay không thấy được năm ngón biến mất không thấy gì nữa, một sợi tia sáng yếu ớt tiến vào tầm mắt Tiêu Phàm.
- Có ánh sáng!
Sở Phiền lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, ôm đùi Tiêu Phàm càng chặt.
- Uy uy, ngươi dù sao cũng là Chiến Đế sơ kỳ, còn sợ tối sao?
Tiêu Phàm cúi đầu, một đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm Sở Phiền.
- Ta, ta không sợ...
Sở Phiền rất muốn nói ta không sợ tối, bất quá nghe được bốn phía u ám gào thét, hắn lại vội vàng nói:
- Ta vẫn chỉ là đứa bé.
Khóe miệng Tiêu Phàm giật một cái, hắn thật đúng là không coi Sở Phiền là một đứa bé, tiểu tử này nhất định chính là tiểu quái vật, coi như gặp được nguy hiểm, không may khẳng định cũng là Tiêu Phàm hắn.
Sở Phiền bây giờ còn đang trạng thái Hồn Hóa, người bình thường căn bản nhìn không thấy hắn, cũng sờ không tới hắn, thậm chí ngay cả công kích linh hồn cũng không làm gì được hắn.
Loại trạng thái này rất kỳ diệu, cơ bản cũng là phòng ngự tuyệt đối, bất quá Tiêu Phàm rất hiếu kỳ tại sao mình có thể chạm đến hắn.
- Ô ô ~
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, một trận tiếng quỷ khóc sói tru vang vọng hư không, cỗ hắc phong bọc lấy Tiêu Phàm bọn hắn cũng biến mất không thấy gì nữa.
Tiêu Phàm lúc này mới phát hiện, mình đã rơi vào mặt đất, hắn kiểm tra tự thân biến hóa, phát hiện có vẻ như không có gì khác biệt, lúc này mới buông lỏng một hơi.
Hắn không hành động thiếu suy nghĩ mà cẩn thận đánh giá động tĩnh bốn phía, hư không một mảnh tối tăm mờ mịt giống như sương mù xám lượn lờ, nhưng lại tản ra một cỗ khí tức cổ xưa mục nát, đây là Thi Khí cùng Sát Khí kh*ng b* ngưng tụ mà thành.
- Két!
Mới vừa một bước đi ra, mặt đất đột nhiên phát ra từng tiếng giòn vang, tựa như cái gì vỡ vụn. Tiêu Phàm cúi đầu xem xét, khiến hắn kinh hãi là mặt đất tất cả đều là xương cốt.
Có chút xương cốt đã mục nát, có chút xương cốt còn phát ra huỳnh quang yếu ớt, dù là đi qua vô số tuế nguyệt vẫn có Thần Tính.
Tiêu Phàm bị dọa đến vội vàng thu hồi bước chân, chẳng qua là khi hắn lui về chỗ, mặt đất lại truyền tới thanh âm nứt xương, cúi đầu xem xét, mặt đất đều là xương cốt, căn bản không có đất trống có thể đứng thẳng, giờ phút này hắn chính là giẫm trên xương cốt.
- Nơi này đến cùng là cái gì? Không lẽ đây là một chỗ cổ chiến trường?
Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm, sau một khắc hắn cảm giác sau lưng phát lạnh một trận, bỗng nhiên quay người lại phát hiện cái gì đều không có.
- Sở Phiền, xuống cho ta!
Tiêu Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, hắn lúc này mới phát hiện, Sở Phiền vậy mà dọc theo thân thể hắn bò lên trên phía sau lưng, làm hắn bị dọa phát sợ.
Còn không đợi Sở Phiền phản ứng, Tiêu Phàm trực tiếp kéo hắn túm xuống, ném ra đến mấy mét.
- Nơi này cho dù có Hồn Thú cũng đều nhìn không thấy ngươi, ngươi sợ cái gì?