Bàn Tử kinh dị vô cùng, trước kia hắn chỉ biết rõ mỗi lần chiến đấu, huyết dịch của hắn sẽ sôi trào nhưng cho tới bây giờ chưa từng có loại cảm giác hiện tại này.
Huyết Mạch vậy mà có thể cung cấp cho hắn lực lượng liên tục không ngừng, từ nay về sau há không phải không cần lo lắng vấn đề Hồn Lực khô kiệt?
Đương nhiên, Bàn Tử cũng là Hồn Lực thành hải, Hồn Lực muốn khô kiệt cũng không đơn giản như vậy, cũng chính là gặp gỡ Tử Tinh Hồn Thú b**n th** bậc này mới có thể hao hết Hồn Lực.
Sau một khắc, Bàn Tử lại phát hiện một sự tình cực kỳ kỳ lạ, đó chính là hắn cảm giác Huyết Mạch bản thân càng thêm cường đại mấy phần.
- Có lẽ là ta quá khinh thường Chiến Tộc Huyết Mạch, Chiến Tộc sở dĩ là chủng tộc thiên sinh chiến đấu, cũng không phải là bởi vì Chiến Tộc thiên sinh có thể lĩnh ngộ Lôi Điện Ý Chí, mà là lực lượng đấu chí. Càng đánh, Huyết Mạch càng mạnh.
Bàn Tử hít sâu một cái nói, trong mắt lóe qua một sợi tinh quang:
- Đã như vậy, Huyết Mạch Chi Lực có thể chữa thương thế ta hay không?
Nghĩ vậy, Bàn Tử nhắm hai mắt, Huyết Mạch gào thét như là sông lớn, sôi trào lên, một cỗ lực lượng Hồng Lưu thần bí hướng về tứ chi hắn tràn ngập đi.
Vẻn vẹn vài cái hô hấp, Bàn Tử cũng cảm giác cánh tay trái có thể động, hắn không khỏi xoay xoay cánh tay, một mặt nhe răng cười nhìn về phía phương hướng Tử Tinh Lôi Thú cùng Độc Cô Trường Phong bỏ chạy.
Sau một khắc, Bàn Tử lần nữa động, biết rõ vận dụng một tia Huyết Mạch Chi Lực, Bàn Tử chiến ý tăng vọt, hiện tại hắn căn bản không cần lo lắng bất kỳ hậu quả gì.
Tốc độ của hắn rất nhanh, sau mười mấy tức thời gian, hai đạo thân ảnh liền tiến vào tầm mắt hắn. Nơi xa, Tử Tinh Lôi Thú đang cùng Độc Cô Trường Phong kịch liệt chiến đấu cùng một chỗ.
Tử Tinh Lôi Thú bị Bàn Tử hao hết thể lực, thực lực giảm đi nhiều, tốc độ ẩn ẩn so với Độc Cô Trường Phong còn chậm mấy phần.
- Ha ha, ta xem ngươi có thể kiên trì đến lúc nào, thần phục ta hoặc là chết!
Độc Cô Trường Phong cười ha ha, trong tay cầm một thanh kiếm phát sáng vung ra.
Nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, bảo bối trên người Độc Cô Trường Phong thật đúng là không ít, vẫn còn có Cửu Phẩm Hồn Binh.
Tử Tinh Lôi Thú gào thét, thần sắc băng lãnh tới cực điểm, sau lưng nó là Cửu Phẩm Hồn Binh Thôn Thiên Loa to lớn, nó không dám để cho Độc Cô Trường Phong tới gần.
Thôn Thiên Loa cho hắn một loại rất cảm giác nguy hiểm, Ý Thức nói cho nó biết, nếu như Độc Cô Trường Phong được đồ vật này, chính là thời điểm nó sống không bằng chết.
- Không cần Thôn Thiên Loa thì ta liền không làm gì được ngươi? Ngươi còn nghĩ nhân loại vừa nãy sẽ tới cứu ngươi sao? Hắn hiện tại bản thân đều khó bảo toàn.
Độc Cô Trường Phong một bên công kích Tử Tinh Lôi Thú, một bên nói đả kích.
Kiếm mang trên người Tử Tinh Lôi Thú nở rộ, đốm lửa bắn tứ tung, trong thời gian ngắn Độc Cô Trường Phong cũng không phá nổi phòng ngự nó.
- Thôn Thiên Loa?
Nơi xa, Bàn Tử nghe được ba chữ này, hai mắt khẽ híp một cái, âm thầm trầm ngâm nói:
- Nơi này Hồn Giới mở không ra, nếu như không phải lúc ta tiến vào Sát Lục Cổ Địa vẫn cầm Chiến Thiên Kích, đoán chừng cũng không dám cùng Tử Tinh Lôi Thú một trận chiến, càng không phát hiện được bí mật Chiến Tộc Huyết Mạch.
Độc Cô Trường Phong trên người bảo bối một kiện lại một kiện, cũng đều là dùng Thôn Thiên Loa mang đến? Bên trong đồ tốt đoán chừng còn không ít, hơn nữa, Độc Cô Trường Phong có vẻ như cũng là một Chú Tạo Sư.
Nghĩ vậy, trong mắt Bàn Tử lóe qua một tia sáng, sau đó cực tốc phá không mà ra, xông thẳng tới Thôn Thiên Loa, hắn kỹ thuật một mực dừng lại ở Thất Phẩm, rốt cuộc khó mà tiến bộ.
Độc Cô gia tộc là thế gia rèn đúc ngàn năm, khẳng định có không ít thủ pháp và Bí Tịch rèn đúc, Độc Cô Trường Phong thân làm Thiếu Chủ Độc Cô gia tộc, trên người nhiều hoặc ít cũng phải có đồ tốt.
Chỉ bằng vào điểm này, Bàn Tử cũng không có ý định bỏ lỡ Thôn Thiên Loa.
Độc Cô Trường Phong đang cùng Tử Tinh Lôi Thú giằng co, nào sẽ nghĩ đến lúc này còn có người cướp đoạt Thôn Thiên Loa, hắn chỉ thấy một vệt sáng xẹt qua, Thôn Thiên Loa đã xuất hiện ở mấy chục trượng bên ngoài.
Bên trên Thôn Thiên Loa còn đứng một Tu Sĩ ăn mặc rách mướp.
- Nam Cung Tiêu Tiêu, ngươi thế nào không chết?
Độc Cô Trường Phong hét giận dữ:
- Đem Thôn Thiên Loa trả lại cho ta!
- Ngươi cảm thấy ta sẽ trả lại cho ngươi sao?
Bàn Tử nhếch miệng cười một tiếng, Thôn Thiên Loa hơi hơi rung động, tựa như khó chịu Bàn Tử giẫm lên nó. Bàn Tử cười lạnh, ngẩng đầu nghiền ngẫm nhìn Độc Cô Trường Phong nói:
- Còn dám phản kháng? Vậy ta trước g**t ch*t hắn rồi nói!