Sau đó Tiêu Phàm sắc mặt lại trở nên ngưng trọng lên, ấy ấy thầm nói:
- Nếu như nói Hồn Tộc Huyết Mạch thật muốn thức tỉnh như thế, vậy thật là vô cùng tàn nhẫn.
Nếu là đổi lại những người khác, chỉ cần người khác nguyện ý, Tiêu Phàm cũng có thể thử nghiệm một cái, nhưng người hắn muốn cứu là Tiểu Ma Nữ, Tiêu Phàm thế nào hạ thủ phế Chiến Hồn, Hồn Hải cùng kinh mạch nàng đây?
- Chính là tàn nhẫn như vậy, hơn nữa cái lão bất tử Sở gia kia nói, hiện tại Hồn Tộc sở dĩ không cách nào thức tỉnh, là bởi vì linh khí thiên địa không thuần túy, Hồn Lực Hồn Tộc chúng ta nhất định phải là thuần túy nhất, không thể có mảy may tạp chất, cho nên hiện tại chỉ có sinh tồn d*c v*ng đủ mạnh, mới có thể kích phát lực lượng huyết mạch người Hồn Tộc.
Sở Phiền lại giải thích một câu.
Nghĩ đến đây, hắn liền run run, tức giận không thôi. Lúc ấy mùi vị đó, ký ức hắn vẫn còn mới mẻ, căn bản không phải người bình thường có thể tiếp nhận, chớ nói chi là đứa trẻ này.
- Thuần túy Hồn Lực?
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, tựa như bắt được một tia gì, mặc dù không rõ ràng nhưng Tiêu Phàm luôn cảm giác, không cần phế Chiến Hồn Tiểu Ma Nữ liền có thể để cho nàng thức tỉnh.
Chỉ là cụ thể là cái gì, Tiêu Phàm nhất thời nghĩ không ra.
- Không phải nói Hồn Tộc Huyết Mạch thức tỉnh cần Hồn Lực bàng bạc sao?
Tiêu Phàm lại hỏi.
- Đó là giả, còn có cái gì Hồn Lực bàng bạc so với linh khí thiên địa càng thêm bàng bạc sao?
Sở Phiền vểnh chân bắt chéo nằm trên một hòn đá.
Tiêu Phàm gật đầu, tựa như minh bạch cái gì.
- Tiêu đại ca, có thể giúp ta khôi phục thân thể hay không, loại trạng thái này thật không được tự nhiên, ta có thể nhìn thấy người khác, người khác nhìn không thấy ta.
Sở Phiền đáng thương nhìn Tiêu Phàm nói.
- Người khác nhìn không thấy thì tốt chứ sao? Ngươi liền có thể trộm gà bắt chó.
Tiêu Phàm bĩu môi nói, tiểu tử này nắm giữ loại năng lực này, về sau lớn lên khẳng định không làm chuyện tốt.
Hiện tại cũng như thế chuồn mất, về sau không biết có bao nhiêu nữ hài tử sẽ cắm trong tay hắn.
Sở Phiền vẻ mặt đưa đám, Tiêu Phàm nhìn không nổi, khoát tay một cái nói:
- Chớ ở trước mặt ta giả bộ đáng thương, bây giờ còn là Nam Vực Đại Bỉ, ngươi nếu bị những người khác phát hiện, sau đó chộp tới giải phẫu nghiên cứu, ta để ngươi khôi phục cũng được.
- Đừng đừng, Tiêu đại ca, ta như vậy là được, không cần khôi phục cho ta.
Tiêu Phàm nói làm tiểu gia hỏa phát sợ, liền vội vàng khoát tay nói.
- Đúng rồi, người Hồn Tộc có phải đều có thể giống như ngươi Hồn Hóa hay không, để cho người ta không cảm ứng được? Vậy vì sao ta và Tiểu Thất lại có thể thấy ngươi?
Nhìn thấy bộ dáng Sở Phiền, Tiêu Phàm thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, sau đó lại nghiêm nghị nói.
- Không phải mỗi người đều biết Hồn Hóa, mặc dù mỗi người Hồn Tộc cũng có năng lực đặc thù, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau, giống như ta, có thể Hồn Hóa lẩn trốn, đây cũng là thủ đoạn Hồn Tộc chúng ta tự vệ, lần trước ta chính là dựa vào loại năng lực này mới thoát khỏi Sở gia.
Sở Phiền lắc đầu.
Tiêu Phàm gật đầu, hắn hiện tại cũng đại khái đoán được Sở gia trong miệng Sở Phiền là Sở gia nào, cũng không phải là Sở gia Vô Song Thánh Thành, mà là Cổ Tộc Sở gia.
Hắn mặc dù rất muốn từ trong miệng Sở Phiền tìm được một chút tin tức của cha mẹ hắn, nhưng bây giờ còn không phải thời cơ tốt nhất.
- Về phần Tiêu đại ca cùng Tiểu Thất ca có thể nhìn thấy ta, là bởi vì lúc ta tiến vào Vô Song Thánh Thành, âm thầm lưu lại một đạo Hồn Ấn trên người các ngươi.
Lúc này, thanh âm Sở Phiền lại vang lên.
Hắn một mặt tự hào nhìn Tiêu Phàm nói:
- Đương nhiên, Hồn Tộc chúng ta có một số người là cực kỳ am hiểu công kích, chỉ là hiện tại rất khó nhìn thấy người như vậy, Tiêu đại ca, ngươi biết rõ Hồn Tộc danh xưng là gì không?
- Hồn Tộc còn có xưng hào đặc thù?
Tiêu Phàm cau mày, hắn cũng biết rõ Hồn Tộc sẽ không đơn giản như thế, nếu như Hồn Tộc vẻn vẹn chỉ vì người khác làm áo cưới mà nói, loại Huyết Mạch này đã sớm đào thải.
- Đó là!
Sở Phiền tự ngạo nâng cao đầu, giống như một Thiết Công Kê mập mạp, nói:
- Hồn Tộc ta danh xưng Thiên Sinh Thần Tộc!