- Cha, Lăng Thiên phế ta rồi!
Thanh âm phẫn nộ của Giang U Nguyệt quanh quẩn tại hư không. Vân Lạc Thần thấy cảnh này, trong mắt lóe lên một vẻ quái dị.
Khi thấy bên trong ngọc bội kia truyền đến thanh âm Giang Thiên Vân, Vân Lạc Thần cũng vô cùng kinh ngạc, đây chính là một không gian thần bí, vậy mà cha con Giang gia có thể nói chuyện cách xa nhau như vậy.
Thế nhưng, không đợi hắn lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, liền nghe được lời nói của Giang U Nguyệt, trong lòng có chút co lại:
- Mẹ nó, một chiêu này của Tiêu Phàm thực quá hung ác đi.
Vân Lạc Thần đã có thể tưởng tượng ra biểu lộ của Giang Thiên Vân giờ phút này cùng với chuyện sắp tới sẽ phát sinh.
Giang gia phủ đệ, Giang Thiên Vân thấy Giang U Nguyệt không có hồi âm, thần sắc cũng ngày càng lo lắng. Nhưng mà, đến lúc hắn chuẩn bị nói tiếp, phía trên ngọc bội đột nhiên vang lên một thanh âm.
- Cha, Lăng Thiên phế ta rồi!
Thanh âm mang theo vô tận phẫn nộ quanh quẩn trong phòng, trong thanh âm kia thậm chí còn có mấy phần nghẹn ngào. Sắc mặt Giang Thiên Vân trong nháy mắt biến thành băng lạnh.
Hắn biết rõ con trai của mình, mặc dù bình thường được sủng ái, nhưng nó luôn đổ máu chứ không đổ lệ. Bây giờ Giang U Nguyệt đã đột phá đến Chiến Đế cảnh đỉnh phong, vậy mà lại khóc?!
Người làm cha như Giang Thiên Vân lập tức bộc ph*t t*nh yêu con, thiếu chút nữa thì muốn bạo tẩu. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Lăng Thừa Đạo một bên nói:
- Lăng Thừa Đạo, ngươi cố ý đến nói cho ta biết, con trai ngươi phế con trai của ta sao?
- Không phải.
Lăng Thừa Đạo liền vội vàng lắc đầu, hắn nhưng trong lòng thì hơi mừng thầm, bởi vì nếu Lăng Thiên phế Giang U Nguyệt, điều này chứng minh con trai hắn còn sống.
Thậm chí, trong lòng hắn cũng đang nghĩ, có phải mệnh bài xảy ra vấn đề nên tự bị vỡ nát?
Cảm nhận được sát ý trên người Giang Thiên Vân, trong nháy mắt Lăng Thừa Đạo tỉnh táo lại, hướng về phía ngọc bội nói:
- Giang hiền chất, ngươi có phải hiểu nhầm gì đó không, con ta làm sao lại phế tu vi ngươi?
Lăng Thừa Đạo nói chưa dứt lời, lời nói của hắn liền hoàn toàn kích phát lửa giận vô tận của Giang U Nguyệt:
- Ta nhận nhầm? Người giống nhau như đúc, khí tức Hồn Lực giống nhau như đúc, Chiến Hồn Thiên Hỏa Kỳ Lân giống nhau như đúc, ngươi cảm thấy ta có thể nhận lầm sao? Lăng gia ngươi khinh người quá đáng, cố ý mời ta đến, chính là để ứng phó ta sao? Thật sự cho rằng Giang gia ta dễ ức h**p, Chiến Thần Điện dễ ức h**p?
- Không thể nào, mệnh bài Lăng Thiên đã bị vỡ, hắn khẳng định xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi nhất định nhận lầm rồi!
Lăng Thừa Đạo không chút do dự phủ định nói.
Chẳng biết tại sao, giờ phút này trong lòng hắn lại hi vọng Lăng Thiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lăng gia hắn tuy mạnh, nhưng Giang gia cũng không phải dễ dàng đắc tội như vậy.
Dù Giang gia không làm gì được Lăng gia hắn, nhưng Chiến Thần Điện thì sao? Phải biết là Giang U Nguyệt bọn hắn có vẻ như đều là người Chiến Thần Điện.
- Đúng là hắn xảy ra chuyện, bởi vì hắn đã hoàn toàn điên, nếu như không phải Vân Lạc Thần cứu ta, ta với sáu người khác đã chết!
Thanh âm Giang U Nguyệt gào thét vang lên.
Hắn hiện tại hận Lăng Thiên thấu xương, vốn dĩ hắn còn hạ thủ lưu tình, nhưng từ đầu đến cuối, lại bị "Lăng Thiên" đoạt mất Chiến Hồn.
Hiện tại hắn đã là một tên phế nhân, trong nháy mắt từ Chiến Đế đỉnh phong rớt xuống, điều này khiến hắn làm sao cam tâm?
- Những người khác đều chết?
Giang Thiên Vân cũng kinh ngạc vô cùng, bỗng nhiên quay người nhìn về phía Lăng Thừa Đạo quát lên:
- Hay cho một cái Lăng gia, uổng công ta muốn giúp ngươi diệt sát Tiêu Phàm, Lăng gia ngươi lại báo đáp như vậy? Thực sự là thứ lòng lang dạ sói, bắt đầu từ bây giờ, Giang gia ta cùng Lăng gia ngươi không chết không thôi!
Vừa dứt lời, Giang Thiên Vân lập tức phẫn nộ đánh thẳng hướng Lăng Thừa Đạo, mặc dù hắn biết rõ Lăng Thừa Đạo đã là Chiến Thánh cảnh, hắn còn cách xa một bước mới tới Chiến Thánh, chênh lệch giữa hai người rất lớn.
Nhưng mà, Giang Thiên Vân lại không sợ hãi chút nào, Giang gia hắn không phải không có cường giả Chiến Thánh.
- Giang huynh, có chuyện gì nói chuyện đã!