- Sát Lục Cổ Địa đã phong bế, trừ phi Nam Vực Đại Bỉ kết thúc, bằng không ai cũng không thể ra vào.
Giang Thiên Vân đắng chát lắc đầu, sau đó lại nói:
- Có điều, nếu như Lăng huynh chỉ muốn biết là ai giết Lăng Thiên, ngược lại là không khó.
- Vậy là đủ, chỉ cần Nam Vực Đại Bỉ kết thúc, bất luận là ai giết con ta, kẻ đó đều phải chết!
Trong mắt Lăng Thừa Đạo hung quang b*n r* bốn phía.
Giang Thiên Vân gật gật đầu, sau đó lấy ra một miếng ngọc bội trắng trong tay, ngọc bài rất kỳ lạ, chỉ có nửa miếng, nhưng bên trên lại có vô số đường vân, quả thực là hết sức kỳ lạ.
- Đây là Âm Dương Tử Mẫu Ngọc?
Nhìn thấy miếng ngọc bội này, con ngươi Lăng Thừa Đạo khẽ run lên, hắn biết rõ ngọc bội này rất trân quý.
Âm Dương Tử Mẫu Ngọc, chính là Cửu Phẩm Hồn Binh đặc thù, nó không có bất kỳ lực công kích nào, nhưng lại nắm giữ một tác dụng đặc biệt, đó chính là truyền âm.
Dù là cách xa mấy vạn dặm, chỉ cần dùng Hồn Lực kích hoạt đường vân trong miếng Âm Dương Tử Mẫu Ngọc này, một miếng khác trong nháy mắt sẽ cảm ứng được, chính là công cụ đối thoại đưa tin cách không.
Giá trị của nó vô cùng trân quý, dù là Vô Song Thánh Thành cũng cực kỳ hiếm có, thậm chí ngay cả Lăng Thừa Đạo cũng không có, đây cũng là nguyên nhân hắn kinh ngạc.
Đương nhiên, cũng không phải với nội tình Lăng gia không mua nổi Âm Dương Tử Mẫu Ngọc, mà là Âm Dương Tử Mẫu Ngọc này cơ hồ là muốn mà không thể cầu, bởi vì nó cũng không phải là do người điêu khắc ra được, mà là tự nhiên sinh ra.
- Lăng huynh thật có mắt nhìn.
Giang Thiên Vân gật gật đầu, trong con ngươi có một vẻ tự kiêu, Âm Dương Tử Mẫu Ngọc này, tìm khắp cả Vô Song Thánh Thành đoán chừng cũng chỉ có Giang gia hắn có.
- Mong Giang huynh hỗ trợ.
Chỗ sâu đáy mắt Lăng Thừa Đạo lóe qua một vẻ tham lam, có điều rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
Giang Thiên Vân gật đầu, từng tia Hồn Lực tràn vào bên trong Âm Dương Tử Mẫu Ngọc trong tay, sau một khắc, ngọc bội trắng quang mang hừng hực, Giang Vân Thiên lập tức mở miệng nói:
- U Nguyệt, U Nguyệt, ngươi hiện tại thế nào?
Giờ phút này, thung lũng giết chóc trong một khoảng rừng rậm rạp, Vân Lạc Thần nhìn Giang U Nguyệt đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, đáy mắt chỗ sâu lóe qua một tia sát ý.
Có điều sát ý này lại lặng lẽ trôi qua, đúng lúc này, Giang U Nguyệt đã mở mắt, mặc dù trên mặt vẫn bầm dập, nhưng mà không còn nguy hiểm đến tính mạng.
- Vân sư đệ, lần này đa tạ ngươi, vẫn may trên người ngươi mang theo Đan Dược.
Giang U Nguyệt bị đánh gẫy răng, nói chuyện không được rõ lắm.
- Giang sư huynh khách khí rồi, ngươi là sư huynh đệ của ta, cứu ngươi là việc nên làm. Nếu như gặp phải tình huống thế này, sư huynh cũng sẽ cứu ta như vậy.
Vân Lạc Thần lắc lắc đầu nói.
- Đương nhiên.
Giang U Nguyệt không chút do dự nói, nhưng trong lòng thì cực kỳ khinh thường, Giang U Nguyệt hắn làm sao có thể mạo hiểm tính mạng đi cứu những người khác chứ.
- Ai, lần này vốn là đáp ứng Lăng gia, đến để g**t ch*t Tiêu Phàm, lại không nghĩ rằng không tìm được Tiêu Phàm, Lăng Thiên lại đột nhiên như nổi điên ứng phó chúng ta.
Vân Lạc Thần thở dài, trên người còn có sát ý lấp lóe.
- Lăng Thiên!
Giang U Nguyệt nắm đấm nắm chặt, mặc dù không còn Chiến Hồn, nhưng sát ý trên người hắn vẫn rất kh*ng b*:
- Thù này không báo, Giang U Nguyệt ta thề không làm người!
Đột nhiên, Giang U Nguyệt cảm giác bên hông truyền đến một hồi Hồn Lực ba động, nơi đó có cất nửa miếng ngọc bội trắng, kích cỡ không khác lắm so với miếng trong tay Giang Thiên Vân kia.
Trước đó bị Tiêu Phàm tra tấn, quần áo đều bị rách tả tơi, may mắn là, cái Âm Dương Tử Mẫu Ngọc này vẫn còn.
Nhìn thấy Âm Dương Tử Mẫu Ngọc phát ra quang mang nhàn nhạt, ánh mắt Giang U Nguyệt lập tức sáng lên, đưa một tia Hồn Lực tiến vào bên trong ngọc bội, sau một khắc, một thanh âm truyền đến:
- U Nguyệt, U Nguyệt, ngươi hiện tại thế nào?
Nghe được thanh âm này, Giang U Nguyệt lập tức giống như một hài tử bị người khác khi dễ, nước mắt cũng nhịn không được trào ra, hận không thể nói ra toàn bộ khổ sở trong lòng.
- U Nguyệt, ngươi nói gì đi!
Thời khắc Giang U Nguyệt trầm mặc, thanh âm Giang Thiên Vân sốt ruột truyền đến. Lăng Thiên chết, hắn lo lắng nhất chính là an nguy Giang U Nguyệt.
- Cha, Lăng Thiên phế ta rồi!
Giang U Nguyệt cũng nhịn không được nữa, phẫn nộ gào thét, ngữ khí vô cùng nghẹn ngào.