- Ngươi là Vân Lạc Thần? Vân Lạc Vũ của Đại Yến Vương Triều là gì của ngươi?
Tiêu Phàm nhìn về phía Vân Lạc Thần truyền âm nói, cái tên này, hắn từng nghe Vân Lạc Vũ nói qua.
Mặc dù hắn không nhớ rõ lắm, nhưng nhìn kỹ, Vân Lạc Vũ và Vân Lạc Thần hai người này nhìn qua thật sự có chút giống nhau.
- Ta là Đại Ca của Vân Lạc Vũ.
Vân Lạc Thần truyền âm, nghe được thanh âm này, hắn liền nhận ra Tiêu Phàm.
- Trước đó ngươi cứu ta, chẳng lẽ ngươi biết ta?
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Vân Lạc Thần. Vân Lạc Thần không phải đã sớm rời khỏi Đại Yến Vương Triều rồi à, làm sao có thể quen biết mình chứ?
- Một tháng trước, ta về Đại Yến Vương Triều một chuyến, nghe Phụ Vương cùng Lạc Vũ luôn nhắc tới ngươi, muốn không biết đến ngươi thì cũng khó.
Vân Lạc Thần truyền âm nói, trong giọng nói có chút khổ sở.
Một tháng trước, hắn trở lại Đại Yến Vương Triều, nghe hai chữ Tiêu Phàm đến nhàm cả tai, hắn cũng nhớ rõ tên cùng tướng mạo Tiêu Phàm.
Trở lại Vô Song Thánh Thành, Vân Lạc Thần lại nghe được tên Tiêu Phàm, vốn dĩ hắn tưởng rằng có hai Tiêu Phàm, nhưng mà lúc hắn nhìn thấy Tiêu Phàm, trong lòng cũng kinh ngạc tới cực điểm.
Ngắn ngủi thời gian hai năm, Tiêu Phàm liền trưởng thành đến cấp độ này, đến các đại thế gia cũng không làm gì được hắn, còn muốn mời những người Chiến Thần Điện như bọn hắn xuất thủ, điều này khiến Vân Lạc Thần làm sao tin được.
Thế nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, Tiêu Phàm này, chính là Tiêu Phàm của Đại Yến Vương Triều, bởi vì bên người hai Tiêu Phàm đều có một Tiểu Sư Tử Hoàng Kim.
- Tiêu huynh đệ, đa tạ ngươi cứu Phụ Vương cùng người nhà ta.
Vân Lạc Thần cảm kích phát ra từ nội tâm nói.
- Đây đều là việc nhỏ, ôn lại chuyện cũ thì một lúc nữa rồi tính, nếu như ta giết sạch bọn hắn, sẽ không có ảnh hưởng gì đối với ngươi chứ?
Con ngươi Tiêu Phàm hiện ra tia lạnh lẽo.
- Giang U Nguyệt trước mặt ngươi, là con trai Giang Thiên Vân, nếu như bọn hắn đều chết, mà ta còn sống, ít nhiều sẽ có chút ảnh hưởng. Có điều nếu ngươi thật sự giết hắn, ta sẽ rời khỏi Vô Song Thánh Thành.
Vân Lạc Thần nói.
- Con trai Giang Thiên Vân sao?
Tiêu Phàm cau mày một cái, thần sắc cũng biến hóa đa dạng.
- Vân Lạc Thần, ngươi còn ngây ra đó làm gì, giết đi.
Giang U Nguyệt nhìn thấy Vân Lạc Thần nhất thời thất thần, lập tức giận dữ.
Hai người đối thoại truyền âm trong thời gian rất ngắn, cũng không khiến Giang U Nguyệt phát hiện ra bất cứ điểm dị thường nào.
- Ngươi cùng hắn luận bàn đi, Giang U Nguyệt giao cho ta.
Tiêu Phàm lại truyền âm nói, sau đó một chưởng đánh về hướng Giang U Nguyệt.
Không thể không nói, thực lực Giang U Nguyệt này vậy mà còn mạnh hơn rất nhiều so với Lăng Quân mà hắn từng giết, không hổ là người có tư cách tiến vào Chiến Thần Điện.
Giang U Nguyệt nhìn thấy Vân Lạc Thần cùng Ám Dực điên cuồng chiến đấu cùng nhau, lúc này mới đem tinh thần đặt ở trên người Tiêu Phàm, con ngươi lạnh lẽo tới cực điểm.
Mặc dù hắn không biết Lăng Thiên tại sao muốn giết hắn, nhưng mà, hắn cũng không dám giết Lăng Thiên. Việc này nếu như bị Lăng gia biết được, dù cho Giang gia là đại gia tộc Chiến Hồn Điện, đoán chừng cũng không chịu được lửa giận Lăng gia.
Hắn mặc dù không giết Lăng Thiên, nhưng mấu chốt là Lăng Thiên muốn giết hắn.
- Lăng Thiên, ngươi bị điên sao?
Giang U Nguyệt phẫn nộ gào thét, một cỗ khí tức cuồng bá mà hung ác từ trên người hắn nở rộ ra.