Lăng Thiên, ngươi cũng lăn tới nhận lấy cái chết!
Tiêu Phàm lời nói sát khí nặng nề quanh quẩn tại hư không, thật lâu không dứt, đám người không khỏi trợn tròn mắt, Tiêu Phàm thật chẳng lẽ muốn giết cả Lăng Thiên?
Tiêu Phàm thật đúng là nghĩ như vậy, giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết, dù sao hắn đã triệt để đắc tội Lăng gia.
Nguyên bản hắn nể mặt Lăng Phong, không muốn giết Lăng Băng Điệp, nhưng mà Lăng Phong ở trong miệng Lăng Băng Điệp cùng Lăng Thiên lại biến thành tiện chủng?
Ở trong lòng Tiêu Phàm, Lăng Phong giống như là thân huynh đệ, không cho phép người khác vũ nhục.
Lăng Băng Điệp, Lăng Thiên cùng Lăng Phong là thân nhân, vậy mà lại mắng Lăng Phong là tiện chủng, có thể thấy Tiêu Phàm giờ phút này vô cùng phẫn nộ.
Chém giết Lăng Băng Điệp, hắn không có chút gì do dự, dù là tử chiến Thánh Thành, hắn cũng sẽ không hối hận!
Bất quá hắn cũng biết Lăng Thiên vì sao lại mắng Lăng Phong, dù sao cũng là huynh đệ, giờ lại giống như cừu nhân, đó là bởi vì mấy tháng trước Lăng Phong chạy đi Diệp gia cầu hôn, làm Lăng Thiên hắn mất hết mặt mũi.
Nói đến cùng, chuyện này vẫn là có quan hệ cùng Tiêu Phàm hắn, dù sao huynh muội Lăng Thiên cùng Lăng Băng Điệp không chào đón Lăng Phong, vậy Tiêu Phàm tự nhiên cũng không tất yếu cố kỵ mặt mũi Lăng Phong thủ hạ lưu tình.
Về phần Lăng gia sẽ đối phó hắn như thế nào, Tiêu Phàm đã lười suy nghĩ nhiều, nam tử hán đại trượng phu, có chút sự tình cho dù biết rõ phải chết cũng phải đi làm.
- Tiêu Phàm, ta sẽ để ngươi cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết! Còn có bằng hữu ngươi, huynh đệ ngươi, bọn hắn một tên cũng đừng hòng trốn, ta cũng muốn để ngươi nếm thử thống khổ thân nhân bị giết tại chỗ!
Lăng Thiên nhe răng trợn mắt, thần sắc mười điểm dữ tợn.
Cái kia lạnh lẽo con ngươi bỗng nhiên quét về phía Phong Lang cùng Ảnh Phong bọn hắn, còn có Tiểu Kim cùng Vân Khê.
Hắn trong thời gian ngắn mặc dù không g**t ch*t Tiêu Phàm, nhưng ứng phó đám người Phong Lang, Lăng Thiên vẫn có cái kia tự tin, dù sao không phải ai đều có thể yêu nghiệt như Tiêu Phàm.
Một góc khuất trong đám người có ba đạo thân ảnh đứng đấy, cầm đầu là một thanh niên bạch sắc cẩm bào, con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tiêu Phàm nói:
- Chiến Đế sơ kỳ, liên trảm năm tên Chiến Đế đỉnh phong, đồ giết đến tận vạn người, lại còn điềm nhiên như không có việc gì, nếu như có thể thuần phục người này, sau này nhất định là một sự giúp đỡ lớn.
- Vân Tranh, kia là đường đệ Vân Khê của ngươi?
Đột nhiên, thanh niên bạch sắc cẩm bào nhìn về phía một thanh niên bên cạnh nói, nam tử bạch sắc cẩm bào hiển nhiên chính là Sở gia Sở Nhạn Nam.
- Vâng, thiếu gia, bất quá thuộc hạ cùng hắn sớm đã thoát ly quan hệ huynh đệ.
Vân Tranh hít sâu một cái, ánh mắt có chút trốn tránh, nhưng trong lòng thì chậm chạp nói:
- Vân Khê, ngươi có nhất định phải chạy thoát a.
Hắn rất muốn truyền âm cho Vân Khê, nhưng là lại sợ Sở Nhạn Nam phát hiện, đành phải cầu nguyện trong lòng.
- A, vốn cho là hắn là đệ đệ ngươi, ta còn chuẩn bị cứu hắn một mạng đây.
Sở Nhạn Nam cười nhạt một cái nói.
- Công tử cứu hắn, là phúc phận của hắn.
Vân Tranh cúi đầu không dám nói thêm cái gì, hắn không biết Sở Nhạn Nam nói chuyện là thật hay giả, vạn nhất là giả, hắn đều bị liên lụy.
Xem như một người huynh trưởng, Vân Tranh bình thường không ít tiếp tế cho huynh muội Vân Khê, cũng coi là hợp cách, nhưng hắn cũng có một cái khuyết điểm trí mạng, đó chính là sợ chết.
Lần trước bởi vì nguyên nhân Vân Khê đắc tội Công Tôn gia tộc, hắn thiếu chút nữa cùng Vân Khê nháo thoát ly quan hệ huynh đệ.