Trong lòng Lôi Hạo miên man bất định, nếu như ngay cả hắn đều đắc tội không nổi, cũng chỉ có Cổ Tộc ẩn thế.
Thế nhưng Cổ Tộc không màng thế sự, làm sao lại xuất hiện ở nơi này?
Bất quá vừa nghĩ tới thực lực Tiêu Phàm cũng chỉ có một khả năng, huống chi, Tiêu Phàm còn nắm giữ Tù Hồn Chỉ thất truyền ngàn năm, chiến kỹ này cũng chỉ có Cổ Tộc mới có.
Nghĩ vậy, tim Lôi Hạo đập rộn lên, hắn biết bản thân hôm nay thua thiệt, sớm biết như thế thì không nên xuất thủ rồi.
Trong lòng hắn thầm mắng không thôi, lão bất tử Công Tôn Võ kia vậy mà không đem mình đi theo.
Nếu như Tiêu Phàm thực sự là người Cổ Tộc, cho dù hắn giết mình, Lôi gia cũng không dám tìm Tiêu Phàm báo thù, bản thân há không phải chết vô ích?
- Ngươi đi đi.
Tiêu Phàm nhìn Lôi Hạo một cái, thản nhiên nói.
Đi?
Lôi Hạo trợn tròn mắt, ánh mắt Tiêu Phàm tựa như khinh thường giết hắn, điều này cũng làm cho trong lòng Lôi Hạo càng thêm khẳng định thân phận Tiêu Phàm.
Hắn không biết là, Công Tôn Võ chỉ kiêng kị sư tôn Tiêu Phàm mà thôi.
Hắn không biết Túy Ông, nhưng Công Tôn gia tộc Lão Tổ Công Tôn Chiến Thiên biết, Túy Ông là ai, đây chính là Lâu Chủ Huyết Lâu của Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ.
Túy Ông nếu như nổi bão, cho dù Công Tôn gia tộc cũng không chịu nổi lửa giận của hắn, vì thế tự nhiên không nguyện ý đắc tội Túy Ông.
Lúc này, đám người Tiêu Phàm tất cả đều rời đi, toà tiểu viện này đã hủy hoại, sự tình về sau sẽ như thế nào, hắn căn bản không quan tâm.
Chiến Hồn Điện hiện tại cũng không ai xuất hiện, hiển nhiên cũng là không muốn quản việc này.
Tiêu Phàm cũng minh bạch hơn rất nhiều, Vô Song Thánh Thành so với Đại Ly Đế Triều càng tàn khốc hơn, thực lực vi tôn, căn bản không ai quan tâm ngươi có bối cảnh gì.
Về phần Công Tôn gia tộc cùng Lôi gia sau đó sẽ như thế nào, Tiêu Phàm cũng đoán không được, nhưng chí ít sẽ không trắng trợn tìm Tiêu Phàm phiền phức.
Đám người đưa mắt nhìn bọn Tiêu Phàm rời đi, nguyên bản bọn hắn coi Tiêu Phàm hẳn phải chết là không nghi ngờ, nào sẽ nghĩ đến cuối cùng bọn Tiêu Phàm vậy mà sẽ chuyển hướng, tất cả bình an vô sự.
Chuyện tối nay, tên Tiêu Phàm cũng chú định sẽ truyền khắp Vô Song Thánh Thành Hạ Trọng Thiên, thậm chí rất nhiều người Thượng Trọng Thiên đều sẽ nghe nói đến tên hắn.
Tiêu Phàm đám người tùy ý tìm một gian khách sạn ở lại, bất tri bất giác đã là đêm khuya.
- Gần đây mọi người tốt nhất cẩn thận một chút. Lão Tam, Tiểu Ngũ, các ngươi ở một phòng. Sở huynh, Lâu huynh, các ngươi cũng chiếu ứng lẫn nhau.
Tiêu Phàm nhắc nhở đám người nói.
Giết mười tu sĩ Công Tôn gia tộc, lại phong bế tu vi Lôi Hạo, Tiêu Phàm không thể không chú ý cẩn thận.
Ai biết được Công Tôn Võ có phải cố ý để bản thân buông lỏng cảnh giới, sau đó lại âm thầm đánh lén hay không.
Chỉ là khi ánh mắt hắn rơi vào trên người Long Vũ, lại lóe qua một tia phức tạp, nhìn về phía Vân Khê cùng Vân Phán Nhi nói:
- Vân Phán Nhi, ngươi cùng Long Vũ ở cùng một chỗ, có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Nghe được Tiêu Phàm an bài, trên mặt Long Vũ lộ ra vẻ xán lạn, lôi kéo tay nhỏ Vân Phán Nhi nói:
- Phán Nhi muội muội đúng không, ta gọi Long Vũ, ta lớn hơn ngươi, cứ gọi ta là Long tỷ tỷ.
Tiêu Phàm không còn gì để nói, Long Vũ đoán chừng coi là hắn cố ý quan tâm nàng, bất quá hắn cũng bất đắc dĩ, thời điểm mấu chốt Long Vũ đứng ra giúp mình, cho dù đứng ở góc độ bằng hữu, mình cũng nên nghĩ đến nàng.
- Tiểu Kim, Tiểu Minh, Vân Khê, chúng ta liền ở sát vách tiểu viện Long Vũ và Vân Phán Nhi bọn họ.
Tiêu Phàm lại nói.
Đám người gật đầu, nhao nhao tiến vào tiểu viện của mình, về phần tu sĩ Đại Ly Đế Triều khác, Tiêu Phàm không có khả năng cố kỵ nhiều như vậy.
Bọn hắn tại thời điểm mấu chốt rời xa mình, rũ sạch quan hệ cùng hắn, Tiêu Phàm cũng không tất yếu bảo hộ cho bọn họ.
Rất nhiều tu sĩ Đại Ly Đế Triều hối hận không thôi, nhưng bất đắc dĩ, ai kêu bản thân gieo gió gặt bão?
Tiêu Phàm không có châm đối bọn hắn coi như là không tệ rồi, phần lớn người dứt khoát quay người rời đi, triệt để rũ sạch quan hệ cùng Tiêu Phàm.
Đối với tất cả, Tiêu Phàm đều hờ hững, có ít người chú định mỗi người một ngả, chỉ cần bảo vệ tốt chính mình liền đủ.
- Ân?
Vừa mới bước vào tiểu viện, lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, duỗi tay, ngẩng đầu hướng bầu trời đêm nhìn lại, lại nhìn thấy một con bướm đen chớp động chậm rãi bay tới.
Con bướm rơi vào lòng bàn tay Tiêu Phàm, trong nháy mắt, rất nhiều tin tức trong nháy mắt in vào trong đầu Tiêu Phàm, trong con ngươi hắn lóe qua một vẻ lạnh như băng.
- Vân Khê, ngươi có biết phương pháp tiến vào Thượng Trọng Thiên?
Tiêu Phàm đột nhiên hít sâu một cái nói.