Lại một thân ảnh lóe qua, chỉ thấy Lôi Hạo cầm trong tay Kim Luân lần nữa đánh tới hướng Bàn Tử, hắn thừa dịp Bàn Tử không sẵn sàng, muốn giết hắn để hắn trở tay không kịp.
Bang!
Cũng đúng lúc này, một đạo hắc ảnh lóe qua, trong nháy mắt ngăn trước người Bàn Tử. Đó là một thanh niên mặc áo đen, cầm trong tay một chuôi trường kiếm đè vào trên Kim Luân, sát khí đáng sợ từ trên người hắn bộc phát, con ngươi đen kịt lạnh lẽo, vô tình, mái tóc màu đen bay bay trong gió.
- Lão Tam!
Bàn Tử nhìn thấy thân ảnh áo đen này, kích động kêu lên.
Người tới ngoài Tiêu Phàm ra, còn có thể là ai!
Dưới sự hướng dẫn của Vân Khê, Tiêu Phàm rất nhanh chạy về Chiến Hồn Điện, vừa vặn nhìn thấy cảnh Lôi Thương Hải đánh lén Bàn Tử, lập tức sát khí bạo phát, không chút do dự thi triển ra Tù Hồn Chỉ.
Tù Hồn Chỉ, đúng là một trong hai loại chiến kỹ trước đó hắn tuyển chọn từ trong Tu La Truyền Thừa, một loại khác là Thiên Lý Đằng Quang Thuật.
Với thực lực bây giờ của hắn, thi triển ra Bát Phẩm Chiến Kỹ Tù Hồn Chỉ, diệt sát Lôi Thương Hải tất nhiên có thể chiếm thượng phong.
Thậm chí, Tiêu Phàm chưa bao giờ đem cái gọi là một trong tam đại cường giả để vào mắt, bằng không trước đó hắn cũng sẽ phải kiêng dè không chém giết Lôi Thương Lan.
Có điều hắn không nghĩ tới, Lôi Thương Hải huynh trưởng Lôi Thương Lan vậy mà lúc này lại tìm mình báo thù.
- Tam Ca!
Quan Tiểu Thất nơi xa nhìn thấy Tiêu Phàm, không còn chút e dè nào nữa, lách mình xuất hiện ở bên người Bàn Tử, nhìn Bàn Tử vết thương chồng chất hỏi: - Nhị Ca, không sao chứ.
Bàn Tử nhe răng cười nhìn Lôi Hạo, lắc lắc đầu nói:
- Hắn còn không sao thì ta có thể làm sao được chứ?
- Hô hô!
Lại có hai thân ảnh rơi xuống cách Tiêu Phàm không xa. Đám người Bàn Tử trong nháy mắt đề phòng nhìn xem người vừa tới. Tiêu Phàm nói: - Không sao, người phe mình.
Người tới là Vân Khê cùng Vân Phán Nhi. Trong lòng Vân Khê vẫn cực kỳ không được bình tĩnh. Mặc dù hắn vì Vân Phán Nhi mà hứa hẹn thần phục Tiêu Phàm, nhưng trong lòng vẫn có chút không phục.
Dù là Tiêu Phàm trước đó độc chết mấy cường giả Chiến Đế cảnh, hắn cũng chỉ coi Tiêu Phàm là thành một Luyện Dược Sư lợi hại.
Nhưng mà hiện tại, Vân Khê phát hiện bản thân đã sai, hơn nữa sai rất trầm trọng. Một người cách mấy trăm trượng có thể một chưởng đánh giết Chiến Đế thì sao có thể là cấp bậc bình thường?
Up áp của một chưởng kia, cũng hoàn toàn chấn vỡ điểm tự ái trong lòng Vân Khê, hắn biết rõ Tiêu Phàm cũng không phải là vì thực lực của hắn mới xuất thủ cứu hắn, bởi vì cái này căn bản không cần thiết.
Với thực lực Tiêu Phàm, căn bản không cần thiết lợi dụng hắn cái gì, cũng như Tiêu Phàm trước đó nói, sở dĩ Tiêu Phàm cứu Vân Khê hắn, là bởi vì Tiêu Phàm nhìn hắn thuận mắt, cũng chỉ có vậy mà thôi!
Chẳng biết tại sao, trong lòng Vân Khê thấy vô cùng may mắn vì mình gặp được Tiêu Phàm, chẳng những cứu bản thân, hơn nữa hy vọng cuối cùng cứu muội muội Vân Phán Nhi của hắn cũng ký thác lên trên người Tiêu Phàm.
- Vân Khê? Ngươi khôi phục thực lực?
Lôi Hạo thân hình lóe lên, lui ra mấy trượng, nhìn Vân Khê, hơi cau mày một cái.
- May mắn thôi.
Vân Khê cười nhạt một tiếng, dù đối mặt với Lôi Hạo, hắn cũng không mảy may e ngại, ngược lại rất bình tĩnh, khôi phục lại sự tự tin trong quá khứ.
Lôi Hạo thu hồi ánh mắt, thần sắc lạnh lẽo nhìn Tiêu Phàm, lạnh giọng nói:
- Ngươi là ai?
- Một kẻ chỉ biết đánh lén, nhận không ra ai, không xứng được biết tên ta.
Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lùng, nhìn chăm chú Lôi Hạo, từng bước một đi đến phía Lôi Hạo.
- Không xứng biết tên ngươi?
Lôi Hạo cau mày một cái. Hắn cũng là một kẻ ngang ngược càn rỡ, nhưng mà hôm nay lại nhìn thấy một kẻ còn cuồng vọng hơn mình, điều này khiến hắn làm sao dễ chịu?
- Ngươi đã không nói, vậy cũng không tất phải biết, dù sao cũng chỉ là một người sắp chết mà thôi.
Lôi Hạo lười nhác không muốn phí lời cùng Tiêu Phàm, một cỗ ý chí lực lượng đáng sợ từ trên người hắn điên cuồng phát ra, ép về hướng Tiêu Phàm.