Kim sắc lưu quang đến rất nhanh, mọi người căn bản không thấy rõ là cái gì, chỉ thấy Bàn Tử nhanh chóng lùi về phía sau, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chẳng lẽ Lôi Thương Hải phản kích, dọa Bàn Tử không thể không chạy trốn?
Có điều lúc nhìn về phía Lôi Hải kia, một cỗ đáng sợ khí tức từ trong Lôi Hải truyền đến. Con ngươi đám người bỗng nhiên co rụt lại, trong lòng mãnh liệt rung động, không ít người lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Trong Lôi Hải, một thân ảnh chậm rãi đi ra, đó là một thanh niên tuấn dật, toàn thân lộ ra Lôi Điện Chi Ý vô cùng cuồng bạo, Lôi Điện đầy trời vậy mà chỉ tới gần vờn quanh bên cạnh hắn, căn bản không làm gì được hắn.
Thanh niên khoác chiến giáp kim sắc, mái tóc màu đen phiêu đãng bay, con ngươi thâm thúy chứa Lôi Điện, khí thế khiếp người, trong lúc cử động cũng tản mát ra một loại khí thế bá đạo vô biên.
Hắn đạp trên Lôi Điện đi tới từng bước một, trong tay hắn xách theo một bóng người, chính là Lôi Thương Hải vết thương chồng chất. Giờ phút này Lôi Thương Hải cơ hồ chỉ còn lại một hơi thở.
- Lôi gia Lôi Hạo!
- Là Lôi Hạo, xếp thứ sáu trong Thánh Thành Bát Tuấn. Hắn tới để cứu Lôi Thương Hải, lần này Bàn Tử kia thảm rồi, Lôi Hạo từ lâu đã đột phá Chiến Đế cảnh.
- Nghe nói Lôi Thương Hải chỉ cần đột phá Chiến Đế cảnh liền có thể gia nhập Lôi gia, xem ra là thực, vậy mà Thánh Thành Bát Tuấn Lôi Hạo cũng xuất thủ cứu giúp.
Đám người nhìn thấy thanh niên chiến giáp kim sắc, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc, một vài tu sĩ vừa tới Thánh Thành có thể không biết ai với ai, nhưng đều nghe qua Thánh Thành Bát Tuấn có những người nào, Lôi Hạo chính là một trong số đó.
Bàn Tử cau mày một cái, hắn ngược lại không biết cái gì mà Thánh Thành Bát Tuấn, nhưng hắn có thể cảm nhận được khí tức cuồng bạo mà nguy hiểm trên người Lôi Hạo. Người này còn cường đại hơn rất nhiều so với Lôi Thương Hải.
- Ngươi là người mới tới?
Lôi Hạo mở miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bàn Tử, trong mắt đều là vẻ coi thường, sau đó ném Lôi Thương Hải qua một bên.
- Phải thì thế nào?
Bàn Tử đã sớm được chứng kiến sự cao ngạo của tu sĩ Thánh Thành, có điều, cao ngạo này chỉ là bọn hắn tự cho là đúng thôi.
Kệ ngươi là cái gì Thánh Thành Bát Tuấn, cũng như Tuyết Nguyệt Hoàng Triều Hoàng Thành Bát Tú lúc trước, không phải đều bị hắn và Tiêu Phàm giẫm ở dưới chân sao?
Lôi Hạo mị mị hai mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bàn Tử, tựa như muốn nhìn thấu Bàn Tử.
- Dám nói chuyện với Thiếu Chủ như thế, ngươi thực sự muốn tìm cái chết!
Lôi Thương Hải lấy lại tinh thần, sát khí nặng nề nhìn Bàn Tử, quát lạnh nói:
- Thiếu chủ, giết hắn!
- Đồ vô dụng! Ngươi dám ra lệnh cho ta? Ngươi là Thiếu Chủ hay ta là Thiếu Chủ?
Lôi Hạo lạnh lùng trừng mắt với Lôi Thương Hải, một cước liền đạp Lôi Thương Hải ra ngoài. Lôi Thương Hải bị đau kêu oai oái.
Tu sĩ bốn phía câm như hến, chỉ có thể mặc niệm cho Lôi Thương Hải, dám vênh mặt hất hàm sai khiến Lôi Hạo, không phải là muốn chết sao?
Đừng tưởng rằng Lôi Hạo xuất thủ cứu ngươi thì hắn sẽ không giết ngươi. Nếu để cho hắn khó chịu, chẳng cần biết ngươi là ai, giết trước đã rồi tính.
Lôi Thương Hải nghe vậy, lập tức bị dọa đến một câu lời cũng không dám nói. Hắn mặc dù ở Đại Thương Đế Triều là thiên tài không ai bì nổi, nhưng mà hắn biết rõ mình còn kém xa Thánh Thành Bát Tuấn.
Vô Song Thánh Thành Lôi gia, Lôi gia phía sau hắn càng không thể so sánh, Lôi Thương Hải tất nhiên không dám đắc tội Lôi Hạo.
- Ngay cả chó của Lôi gia ta ngươi còn dám giết, ai cho ngươi cái gan lớn vậy?