Tiểu tử, ngươi đừng không biết điều, ở mảnh đất này, có ai không biết Vương Mậu Giang ta? Hôm nay ngươi dám khiêu khích ta, vũ nhục ta, ngày này sang năm liền là ngày giỗ của ngươi!
Vương Mậu Giang vô cùng tức giận, sát khí dày đặc.
Nghe vậy, đáy mắt Tiêu Phàm lóe lên sát khí nồng đậm, nếu như không phải mới đến, Vương Mậu Giang tuyệt đối đã là một cái xác.
- Khiêu khích ngươi? Vũ nhục ngươi?
Tiêu Phàm giống như nghe thấy truyện hài vậy, khịt mũi coi thường nói:
- Ngươi dùng 1 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch đe dọa ta, không phải khiêu khích ta? Vũ nhục ta? Ta dùng 10 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch để ngươi xéo đi, lại là khiêu khích ngươi, vũ nhục ngươi?
Lời nói của Tiêu Phàm khiến Vương Mậu Giang mặt đỏ tới tận mang tai, không đáp lại được một câu nào.
Việc này đúng là do hắn không đúng trước, vốn tưởng bọn Tiêu Phàm chỉ là hạng người vô danh, nhưng mà hắn không ngờ tới, Tiêu Phàm lại cao ngạo như vậy, không coi ai ra gì, khiến bọn họ cảm thấy bồn chồn.
- Tiêu Phàm, ngươi đi tới chỗ nào cũng đều phách lối như vậy sao, ngươi cho là Vô Song Thánh Thành vẫn còn thuộc Đại Ly Đế Triều sao?
Đúng lúc này, Công Tôn Oanh vẫn luôn xem kịch vui ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói.
- Đại Ly Đế Triều? Ngươi là người Đại Ly Đế Triều?
Nghe được lời nói của Công Tôn Oanh, Vương Mậu Giang lập tức cười gằn:
- Một kẻ nhỏ nhoi đến từ Đế Triều cũng dám phách lối trước mặt ta?
Nếu như Tiêu Phàm là thành viên của một gia tộc nào đó thuộc Vô Song Thánh Thành, Vương Mậu Giang còn phải e ngại mấy phần, nhưng nếu chỉ là một tu sĩ của Đại Ly Đế Triều mà thôi, căn bản không đáng để trong mắt.
Dù là người Đế Tộc thì thế nào chứ, muốn giết thì giết!
- Vương ca, không cần ngươi xuất thủ, người này cứ giao cho ta đi, có một số người vĩnh viễn không biết chúng ta không phải người chúng có thể đắc tội.
Một thanh niên mặc áo bào trắng phía sau Công Tôn Oanh cười lạnh một tiếng nói, một chưởng đánh về phía yết hầu Tiêu Phàm.
Thanh niên áo bào trắng đã sớm nhìn ra, Công Tôn Oanh rõ ràng muốn đẩy Tiêu Phàm vào chỗ chết, bằng không cũng sẽ không để lộ thông tin của Tiêu Phàm.
Một tu sĩ Đế Triều nhỏ nhoi mà thôi, thật đúng là không đáng để bọn họ coi trọng.
- Cút!
Tiêu Phàm cũng không tốt tính như vậy, gầm lên một tiếng, trong miệng nhả ra một đạo Hồn Kiếm, như một tia sét bắn về phía thanh niên áo bào trắng.
Ngay sau đó một đạo huyết kiếm bắn vào trong không khí, thanh niên áo bào trắng vội vàng che cổ mình, mặt kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, sau đó thân thể mềm nhũn, nháy mắt ngã xuống đất không dậy nổi.
- Chết rồi?!
Những người khác thấy thế liền hít vào mấy ngụm khí lạnh, bọn họ không ngờ tới, Tiêu Phàm vậy mà dám giết người ở chỗ này, quan trọng nhất là, một cái phẩy tay liền g**t ch*t một tu sĩ Chiến Hoàng hậu kỳ, Chiến Hoàng đỉnh phong cũng không thể làm được như vậy.
Rất nhiều người bắt đầu hoài nghi thân phận của Tiêu Phàm, có lẽ không giống như lời nói của Công Tôn Oanh, chẳng qua chỉ đến từ Đế Triều đơn giản như vậy.
Chỉ một thoáng, đám người câm như hến, toàn bộ bị thực lực của Tiêu Phàm chấn áp, không dám thở mạnh một cái.
Vương Mậu Giang mí mắt giật giật, không tự giác rút lui mấy bước, liếc mắt nhìn Công Tôn Oanh bên cạnh, lúc này mới nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Ngươi thực đến từ Đế Triều?
- Thật trăm phần trăm.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, tựa như giết một người đối với hắn mà nói chỉ là một việc chẳng đáng nhắc đến, trong lòng cũng không có bất cứ gợn sóng nào.
Chẳng qua khi hắn nhìn về phía Công Tôn Oanh, trong mắt lại hiện lên sát khí, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Vương Mậu Giang, nói:
- Đừng để cho kẻ khác lợi dụng mà không biết, đến lúc đó đến chết như thế nào cũng không biết.
Cảm nhận được sát khí trên người Tiêu Phàm, toàn thân Vương Mậu Giang run lên, cố gắng ổn định tinh thần nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn dám giết ta hay sao? Ngươi nếu dám đụng đến một sợi lông của ta, Vương gia nhất định sẽ truy sát ngươi khắp thiên hạ!
Nghe vậy, Tiêu Phàm mị mị hai mắt, lạnh giọng nói:
- Ngươi có tin bây giờ ta lập tức giết ngươi không?