Lôi Thương Hải vậy mà thụ thương?
Ai cũng không ngờ tới, tu sĩ Đại Thương Đế Triều đi cùng Lôi Thương Hải đến, tất cả đều trợn tròn mắt.
Lôi Thương Hải thiên phú danh xưng trăm năm khó gặp, những năm gần đây, hắn một đường hát vang, quét ngang Đại Thương Đế Triều cùng tuổi một đời không có đối thủ, dù là tu sĩ thế hệ trước ở trước mặt hắn đều tự than thở không bằng.
Một chút cường giả Chiến Đế cảnh đã từng lên tiếng, lấy thiên phú Lôi Thương Hải nếu như thêm một chút vận khí, rất có thể sẽ đột phá Chiến Thánh cảnh.
Cường giả Chiến Thánh cảnh, đây chính là tồn tại cực kỳ thưa thớt, dù là Vô Song Thánh Thành đều cực kỳ hiếm có.
Những năm gần đây, có rất ít người nhìn thấy qua Chiến Thánh, chỉ là thỉnh thoảng nghe nói một ít sự tích bọn hắn mà thôi.
Ánh mắt Lôi Thương Hải lạnh lẽo, thần sắc dữ tợn, trong lòng hắn cũng thập phần ngoài ý muốn, hắn thấy Tiêu Phàm cũng chỉ là một Chiến Hoàng cảnh mà thôi.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Tiêu Phàm lại là một Chiến Đế cảnh, khó trách hắn dám ngay trước mặt mình giết Lôi Thương Lan.
- Vốn cho là trừ Trì Thu Tuyết cùng Công Tôn Kiếm ra, ta là Chiến Đế cảnh duy nhất, hiện tại nhìn đến, có lẽ bên trong 800 người này còn ẩn giấu không ít cao thủ.
Trong lòng Lôi Thương Hải khuyên bảo bản thân, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Như Lôi Thương Lan chính là trông mặt mà bắt hình dong, cho nên mới mất mạng.
Lúc này, ánh mắt Lôi Thương Hải lần nữa rơi trên người Tiêu Phàm, nói:
- Nơi này quá chật hẹp, ngươi và ta ra ngoài chiến một trận, làm một đoạn.
- Ta với ngươi không có gì có thể đoạn.
Tiêu Phàm nhàn nhạt lắc đầu, trước đó hắn cũng đã nghe nói danh tự Lôi Thương Hải, chỉ là một mực không đặt ở trong lòng, không nghĩ tới Lôi Thương Hải vậy mà cũng đột phá đến Chiến Đế cảnh, cũng không hổ là một trong tam đại siêu cấp thiên tài.
Hơn nữa, chiến lực hắn thập phần cường đại, liền Chiến Đế cường giả thế hệ trước đều không cách nào so sánh, là thiên tài chân chính.
Bất quá, Tiêu Phàm vẫn không có bất kỳ e ngại nào, thật muốn chiến một trận, cùng tuổi một đời, hắn không sợ bất luận kẻ nào.
- Làm sao, ngươi sợ?
Gặp Tiêu Phàm bất vi sở động, Lôi Thương Hải sầm mặt lại, sát cơ không thèm mảy may che giấu.
- Sợ?
Tiêu Phàm cười, nhàn nhạt lắc đầu, chỉ cần theo Lôi Thương Hải, Tiêu Phàm chẳng thèm ngó tới.
Sau đó Tiêu Phàm đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay, nghiền ngẫm cười nói:
- Ngươi muốn chiến một trận, nơi này liền có thể.
- Ngươi!
Con ngươi Lôi Thương Hải băng lãnh tới cực điểm, cũng không phải vì nơi này quá chật, không phát huy tốt, mà là hắn không muốn hủy hoại Phi Độ Chiến Thuyền.
Lực phòng ngự Phi Độ Chiến Thuyền mặc dù cường đại, Chiến Đế khó mà hủy hoại, nhưng Lôi Thương Hải nếu như toàn lực ứng phó mà nói thì vẫn khó trách làm tổn hại.
Theo Lôi Thương Hải, Tiêu Phàm chỉ là bắt lấy lấy cớ này tránh cho đánh với hắn một trận.
- Không chiến đúng không? Vậy ta liền không phụng bồi.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai, mặt coi thường nói, quay người liền hướng Tu Luyện Thất đi đến.
- Ngươi trốn được hôm nay, không trốn được ngày mai!
Lôi Thương Hải hừ lạnh một tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Phàm rời đi.
Cho dù là hắn cũng không dám phá hư Phi Độ Chiến Thuyền, nếu chọc giận Giang Trường Thanh, hắn cũng ăn thiệt thòi, dù sao Phi Độ Chiến Thuyền không phải của Giang Trường Thanh, mà là của Chiến Hồn Điện.