Kiếm này chiêu quá quỷ dị, đánh hắn trở tay không kịp.
Bất quá hắn cũng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, bên trong một kiếm kia ẩn chứa Bất Hủ Kiếm Đạo Ý Chí, Bất Hủ Kiếm Đạo Ý Chí chính là sinh sôi không ngừng.
Đừng nói đi qua mấy hơi thở, dù là đi qua mấy chục giây, ẩn chứa Bất Hủ Kiếm Đạo Ý Chí kiếm khí cũng sẽ không biến mất.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Bất Hủ Ý Chí cường đại như thế.
- Lão phế vật, đem bao tay giao ra, ta cho ngươi một cái chết thể diện!
Tiêu Phàm đứng sừng sững ở hư không nơi xa, nhếch miệng cười nói.
- Cho ta một cái chết thể diện? Ngươi cho rằng hiện tại có thể đánh thắng ta?
Lão giả Lôi gia phẫn nộ tới cực điểm, hắn thấy Tiêu Phàm sở dĩ có thể tổn thương hắn chỉ là trùng hợp mà thôi.
Hắn thực không tin, một kẻ Chiến Đế cảnh sơ kỳ có thể là đối thủ của mình.
- Cuồng Long Khiếu Thiên.
Lôi gia lão giả gầm lên giận dữ, trong tay dắt lấy Lôi Điện đầy trời, hướng về vị trí Tiêu Phàm bắn nhanh đi, xa xa nhìn lại, lão giả Lôi gia tựa như nắm lấy vô số Lôi Điện như cự long, cuồng bá vô biên.
Thời khắc ở gần Tiêu Phàm, lão giả Lôi gia tiện tay hất lên, ẩn chứa Tam Trọng Lôi Điện Ý Chí, Lôi Điện chi long mãnh liệt cuộn trào ra, xông thẳng vị trí Tiêu Phàm, tốc độ nhanh như bôn lôi, khí thế rung trời.
- Ta để ngươi biết cái gì gọi là thực lực chân chính.
Tiêu Phàm trong mắt hung ác, khóe miệng hơi hơi giương lên.
Sau một khắc, trên người Tiêu Phàm tản ra khí tức cuồng bạo, dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một mảnh huyết sắc Hải Dương, trong hải dương ẩn chứa vô số Sát Phạt Kiếm Khí, hung mãnh đến cực điểm.
- Đây là Ý Chí gì, vậy mà ẩn chứa Sát Phạt Ý Chí, Hủy Diệt Ý Chí, thậm chí Khoái Mạn Ý Chí.
Con ngươi Diệp Lâm Trần hơi hơi co rụt lại, hắn cũng cực kỳ không được bình tĩnh.
Lấy nhãn lực hắn vậy mà nhìn không ra Tiêu Phàm đến cùng lĩnh ngộ là Ý Chí gì.
- Lão phế vật, nhớ kỹ, người giết ngươi tên Tiêu Phàm!
Tiêu Phàm cuồng tiếu một tiếng, hai tay dắt lấy Tu La Kiếm, bước chân bước ra, sát ý lăng lệ, Tu La Kiếm lăng không chém một cái, bỗng nhiên, một dải lụa màu đỏ ngòm to lớn từ Tu La Kiếm mãnh liệt cuộn trào ra.
- Đồ Lục!
Tu La Tam Kiếm Đệ Nhị Kiếm lần nữa chém ra, ngoại thân hắn đột nhiên hiện lên một tầng vầng sáng màu vàng kim, chỉ là bị Vô Tận Chiến Hồn hỏa diễm bao trùm, căn bản không cảm ứng được.
Từ khi đột phá Chiến Hoàng cảnh đến nay cũng rất ít có đối thủ buộc hắn thi triển ra một kiếm này. Một kiếm này đã trở thành một trong át chủ bài lớn của hắn.
Lấy thực lực hắn bây giờ, uy lực một kiếm đã đạt tới Bát Phẩm Chiến Kỹ, dù là Chiến Đế hậu kỳ thì như thế nào?
Một kiếm này uy lực mặc dù cường đại, nhưng đối với Hồn Lực tiêu hao cũng cực kỳ đáng sợ, nếu như Tiêu Phàm không phải Hồn Lực Thành Hải, đoán chừng cũng trảm không ra mấy kiếm, lấy thực lực hắn hiện tại cũng liền có thể chém ra ba bốn kiếm mà thôi.
- Rống!
Từng tiếng thanh âm long ngâm gầm thét chấn nhiếp thương khung, Lôi Long đầy trời tại chỗ kiếm khí hình dạng xoắn ốc giảo sát, tất cả đều vỡ nát ra, hóa thành Lôi Điện tiêu tán đầy trời trên không trung.
Lão giả Lôi gia trong nháy mắt bị dìm ngập, khóe miệng Tiêu Phàm lộ ra một tia cười khẽ.
Nơi xa Thiên Hương Bà Bà thấy thế, quay người liền chuẩn bị rời đi. Lôi gia Lão Tổ đều không phải đối thủ của hắn, nàng thế nào đánh thắng được Tiêu Phàm?
Cũng ngay khi nàng quay người, một đạo kiếm khí Lôi Điện đột nhiên xông phá hình dạng xoắn ốc giảo sát, lách mình xuất hiện ở trước người Tiêu Phàm, một Lôi Trảo hướng về trái tim Tiêu Phàm móc lấy.
- Chết đi!
Lôi gia lão giả cười giận dữ không thôi, trảo cương bá đạo khoảng cách Tiêu Phàm chỉ có cách xa một bước.
Sắc mặt Tiêu Phàm hoàn toàn thay đổi, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, lưng cảm giác phát lạnh, toàn thân nổi da gà, hắn lần thứ nhất cảm giác tử thần cách hắn gần như thế.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bỗng nhiên, cuồn cuộn Hồn Lực hướng về tay trái Tiêu Phàm hội tụ đến, kim sắc quang mang sáng chói phát ra, đồng thời, phần eo hắn dùng sức, điều động lực lượng toàn thân, quyền cương bá đạo giận oanh ra.
Nắm đấm Tiêu Phàm tách ra kim sắc quang mang đáng sợ, ẩn chứa một cỗ thiên uy đáng sợ cùng Lôi Điện chi trảo đụng đâm vào cùng một chỗ.
Oanh!
Một tiếng rung trời khuấy động hư không, Hồn Lực khí lãng đáng sợ hướng về bốn phương tám hướng chấn động, thanh thế ngập trời.
Sau một khắc, phát sinh một màn khiến Diệp Lâm Trần cả đời khó quên, chỉ thấy quyền cương Tiêu Phàm giống như mãnh hổ xuống núi, thế như chẻ tre, cánh tay lão giả Lôi gia không ngừng nổ tung, quyền cương bá đạo càng hung hăng nện trên lồng ngực hắn.
Lại một tiếng nổ vang, thân thể lão giả Lôi gia đột nhiên nổ tung, hóa thành huyết vụ cuồn cuộn tràn ngập hư không.
Đường đường Chiến Đế hậu kỳ lại bị Tiêu Phàm một quyền nghiền nát!