- Được! Được! Tiểu bối, ngươi phách lối lắm, ta xem ngươi tiếp theo sẽ còn mạnh miệng thế nào!
Khuôn mặt Lôi Hải trở nên dữ tợn. Từ lúc hắn trở thành Hội Trưởng Cửu Tiêu Thương Hội đến nay, còn không có ai dám nhục mạ hắn. Tiêu Phàm là người đầu tiên khiến nỗi lòng bình tĩnh nhiều năm của hắn lần đầu tiên có gợn sóng.
- Giết hắn!
Lôi Hải phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, hận không thể lập tức xé Tiêu Phàm thành mảnh vụn. Hắn vung lên, hai ba mươi người sau lưng trong nháy mắt nhào lên.
- Dừng tay!
Hỏa Hoàng hét lớn một tiếng:
- Nơi này thuộc địa phận Chiến Hồn Học Viện, Cửu Tiêu Thương Hội ngươi dám ở đây giương oai?
- Địa phận Chiến Hồn Học Viện? Ngươi đang nói đùa sao?
Nghe được lời Hỏa Hoàng, Lôi Hải đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Tiêu Phàm cùng Hỏa Hoàng nhìn nhau, chẳng lẽ nơi này không phải địa phận Chiến Hồn Học Viện?
- Nơi này có lẽ không phải là địa phận Chiến Hồn Học Viện? Nhất định là lão bà Thiên Hương Bà Bà chết tiệt kia cố ý hãm hại chúng ta!
Tiêu Phàm trong nháy mắt lấy lại tinh thần, truyền âm cho Hỏa Hoàng.
Hỏa Hoàng liền hiểu rõ. Khó trách Thiên Hương Bà Bà không có tay với Tiêu Phàm, bởi vì bà ta đã biết có người muốn ứng phó Tiêu Phàm, hoặc có lẽ là, Lôi Hải này khả năng đã sớm bàn bạc cùng Thiên Hương Bà Bà, cố ý sắp xếp bọn hắn vào trong trang viên này.
- Hỏa sư huynh, ngươi ở một bên xem là được.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, trong mắt lóe lên tia lạnh như băng. Nhóm ngươi đã tự tìm cái chết, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.
Thật sự cho rằng ta vẫn là một Chiến Hoàng cảnh mặc cho các ngươi khi dễ sao? Chiến Đế cảnh đã có vài người chết ở trong tay tiểu gia rồi.
Ánh mắt Hỏa Hoàng lộ vẻ lo lắng, có điều vẫn đi sang một bên. Lần trước đến Sở Không còn không thể g**t ch*t Tiêu Phàm, Lôi Hải này đoán chừng cũng không mạnh hơn được bao nhiêu.
Chí ít muốn g**t ch*t Tiêu Phàm đoán chừng cũng không phải dễ, nếu như Tiêu Phàm không phải là đối thủ, Hỏa Hoàng lại xuất thủ cũng không muộn.
- Ha ha, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Lôi Hải còn tưởng rằng Hỏa Hoàng sợ, trong mắt lóe lên một tia khinh thường.
Hô!
Đột nhiên, lại có thêm mấy thân ảnh xuất hiện, vô số kiếm khí trong nháy mắt quét sạch cả tòa tiểu viện. Người Cửu Tiêu Thương Hội bị dọa liền vội vàng lui lại.
Quay đầu nhìn lại, Tiêu Phàm thấy Kiếm Hoàng, Lâu Ngạo Thiên cùng Sở Khinh Cuồng ba người chạy tới. Ba người cũng không quá hiều kỳ đối với cảnh sắc Long Hoàng Đế Đô, cho nên bọn hắn chưa rời khỏi trang viên.
- Các ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này?
Con ngươi Lôi Hải quét qua. Hắn đã quyết ý giết Tiêu Phàm, dù Tiêu Phàm không giết Lôi Vân thì hôm nay Tiêu Phàm cũng phải chết.
- Kiếm Hoàng, các ngươi lui ra đi, Tiêu Phàm muốn một mình đối phó bọn hắn.
Kiếm Hoàng bọn hắn còn chưa mở miệng, Hỏa Hoàng đột nhiên kêu lên.
Ba người bọn Kiếm Hoàng hơi kinh ngạc liếc nhìn Tiêu Phàm. Lôi Hải này chính là Chiến Đế trung kỳ, hơn nữa phía sau hắn còn có hai cường giả Chiến Đế sơ kỳ, Tiêu Phàm có thể là đối thủ sao?
Trong lòng bọn hắn càng nghi hoặc là Cửu Tiêu Thương Hội vì ứng phó một Chiến Hoàng cảnh như Tiêu Phàm, vậy mà gióng trống khua chiêng như vậy. Không biết Tiêu Phàm trộm mộ phần của Cửu Tiêu Thương Hội, hay là hại chết con trai của Lôi Hải đây.
- Một người mà đòi ứng phó chúng ta?
Thần sắc Lôi Hải cứng lại, nụ cười trên mặt cứng ngắc tại chỗ, trong con ngươi lộ ra một tia tàn nhẫn.
- Lão khùng kia, ngươi sẽ hối hận cả đời!
Tiêu Phàm sớm đã nổi lên sát tâm, hắn không phải người dễ bị ức h**p. Trước đây không đủ thực lực hắn còn không sợ hãi, huống chi hiện tại hắn đã đạt tới cấp độ có thể chính diện giao phong bọn Lôi Hải.
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm lách mình ra, chủ động xuất kích, kiếm quang lấp lóe, một tu sĩ Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong trong nháy mắt mất mạng, máu vẩy ra bầu trời đêm.
Những người khác bị dọa sợ nhảy lên, tốc độ Tiêu Phàm quá là đáng sợ, đường đường Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong mà sức phản kháng còn không có.
Tựa như người hắn giết không phải là cường giả Chiến Hoàng cảnh, mà là một con gà.
- Các ngươi cũng lên đi!