- Thiên Hương Bà Bà khách khí.
Hỏa Hoàng chắp tay mỉm cười, Kiếm Hoàng nhàn nhạt gật đầu.
Thiên Hương Bà Bà?
Nghe được bốn chữ này, thần sắc Tiêu Phàm trong nháy mắt ngưng tụ, nắm đấm nắm chặt, mắt như lãnh điện, chuyển Hướng Lão ẩu, một cỗ sát khí từ đáy lòng lặng yên dâng lên, bất quá rất nhanh liền ép xuống.
- Nàng chính là sư tôn Tiêu U? Phó Viện Trưởng Chiến Hồn Học Viện Đại Long?
Con ngươi Tiêu Phàm thập phần băng lãnh, thiếu chút nữa thì xuất thủ.
Cũng khó trách Tiêu Phàm tức giận như thế, Tiêu Hạo Thiên bị bắt đi, mặc dù có thể cùng Đại Long Sở gia có liên quan nhưng chắc chắn cùng Thiên Hương Bà Bà có quan hệ.
- Chờ các ngươi lâu rồi, làm sao hôm nay mới đến? Đúng rồi, Hoa Hoàng muội tử đây, làm sao không có tới?
Thiên Hương Bà Bà cười hỏi.
Nghe nói như thế, đám người Chiến Hồn Học Viện tâm thần xiết chặt, Hoa Hoàng trên đường đã bị người ta g**t ch*t, làm sao có thể xuất hiện ở nơi này.
- Hoa Hoàng vốn chuẩn bị tốt, cũng đã đạp vào Phi Độ Chiến Thuyền, bởi vì một chút sự tình quan trọng đành trở về.
Sắc mặt Hỏa Hoàng hơi bình tĩnh, không có nửa điểm cảm xúc chập trùng.
- Thì ra là thế, thật nhiều năm chưa gặp Hoa Hoàng muội tử, nên hơi nhớ nhung.
Thiên Hương Bà Bà thở dài, sau đó lại nói:
- Đúng rồi, không biết vị nào là Đại Ly tuấn kiệt Tiêu Phàm?
Ánh mắt mọi người nhao nhao hướng về Tiêu Phàm nhìn lại, bọn hắn không nghĩ tới Thiên Hương Bà Bà vậy mà sẽ nâng Tiêu Phàm, ngay cả Hỏa Hoàng cùng Kiếm Hoàng cũng có chút ngoài ý muốn.
Chỉ có Tiêu Phàm rất rõ ràng, mình giết Tiêu U, Thiên Hương Bà Bà không ghi hận chính mình mới lạ, không đi Đại Ly Đế Triều tìm bản thân đã thập phần khó được.
- Tuấn kiệt thì không tới mức đó, tại hạ chính là Tiêu Phàm.
Nhiều con mắt nhìn chằm chằm mình như vậy, Tiêu Phàm cũng không tất yếu giấu diếm nữa.
Lấy thực lực hắn hiện tại, cũng chưa chắc e ngại Thiên Hương Bà Bà.
- Quả nhiên là tuổi trẻ tuấn kiệt, rất tốt!
Thiên Hương Bà Bà da thịt khô gầy chen đến cùng một chỗ, lộ ra vẻ cực kỳ khó coi, lại nói:
- Các vị, nơi ở của Đại Ly lão bà đã an bài tốt, các vị đi theo ta.
- Vậy liền phiền phức Thiên Hương Bà Bà.
Hỏa Hoàng cười nhạt một cái nói, sau đó truyền âm cho Tiêu Phàm nói:
- Tiêu Phàm, ngươi làm sao đắc tội Thiên Hương Bà Bà?
- Tiêu U bị ta chém chết, là đồ đệ Thiên Hương Bà Bà.
Tiêu Phàm đáp lại Hỏa Hoàng, cũng không có giấu diếm.
Con ngươi Hỏa Hoàng khẽ run lên, nói:
- Mấy ngày nay đến khi sơ tuyển, ngươi không được rời chỗ ở, đợi ở bên cạnh ta, Thiên Hương Bà Bà nổi danh là cao thủ dùng độc.
- A? Bát Phẩm Luyện Dược Sư?
Trong lòng Tiêu Phàm động dung, tu luyện tới bây giờ, Bát Phẩm Luyện Dược Sư hắn gặp qua cũng chỉ có Hề Lão, nếu như Thiên Hương Bà Bà cũng thế, vậy liền...
- Không phải, Bát Phẩm Luyện Dược Sư thưa thớt biết bao, dù là Thánh Thành cũng thập phần hiếm thấy, bất quá nàng hẳn đạt tới Thất Phẩm đỉnh phong.
Suy nghĩ Tiêu Phàm bị Hỏa Hoàng cắt ngang.
- Cùng An Dược Hoàng một dạng?
Tiêu Phàm thở phào, trong mắt lộ ra một tia khinh thường, nghiêm nghị nói:
- Nếu như nàng dám dùng độc ứng phó ta, ta để cho nàng sống không bằng chết!
Nghe thấy Tiêu Phàm nói, toàn thân Hỏa Hoàng run lên, vội vàng nhắc nhở nói:
- Tiêu Phàm, ngươi cũng chớ làm loạn, muốn giết nàng, ít nhất cũng phải chờ sơ tuyển kết thúc.
- Ta còn tưởng rằng ngươi cùng với nàng có một chân, không nỡ để nàng chết, yên tâm, ta tâm lý nắm chắc.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, nói.
Có một chân?
Nghe được ba chữ này, Hỏa Hoàng tức dựng râu trừng mắt, thiếu chút nữa thì cùng Tiêu Phàm quyết đấu.