Mạc Thiên Nhai lạnh lùng cười một tiếng, hắn có thể nhìn ra hai người Bạch Long cùng Hắc Hổ đang sợ hãi, nhưng lại không thể không ra tay ứng phó hắn.
Đây chính là bi ai của kẻ yếu, trước mặt cường giả chân chính, dù là Chiến Đế cảnh thì như thế nào?
- Không đi qua, chết!
Lôi Vân cười lạnh nói, hắn sở dĩ không có lập tức xuất thủ, bởi vì hắn từ trên người Mạc Thiên Nhai cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm.
Có Bạch Long cùng Hắc Hổ làm pháo hôi, không dùng thì phí.
- Giết!
Nghe được Lôi Vân nói, toàn thân Bạch Long cùng Hắc Hổ run lên, sau đó lấy dũng khí nổi giận gầm lên một tiếng, hai người nhìn nhau triệu hồi ra Chiến Hồn nhào về phía Mạc Thiên Nhai.
Thần sắc Mạc Thiên Nhai thập phần bình tĩnh, từ khi thụ thương đến nay, đã qua mười mấy hai mươi năm chưa từng chân chính chiến đấu, đây là lần thứ nhất cùng Chiến Đế cảnh giao thủ trong nhiều năm qua.
Nhưng tâm hắn cũng vô cùng bình tĩnh, tựa như hai Chiến Đế cảnh trong mắt hắn chỉ là hai con châu chấu.
Nhìn thấy Mạc Thiên Nhai bất vi sở động, trong mắt hai người Bạch Long và Hắc Hổ đều lộ ra một tia tàn nhẫn, đỉnh đầu hai người Long Hổ Chiến Hồn hiển hiện, khí thế hung ác b*n r* bốn phía, cuồn cuộn Hồn Lực khí lãng trong nháy mắt bao phủ Mạc Thiên Nhai.
- Bạch Long, hắn cũng không gì hơn cái này.
Hắc Hổ càng là nhếch miệng cười nói, trước đó sự tình Bạch Long thụ thương hắn cũng rõ ràng.
- Cẩn thận một chút.
Bạch Long vẻ mặt nghiêm túc.
- Hồng hộc!
Đột nhiên, một tiếng vang trầm truyền ra, chỉ thấy một đạo kiếm khí màu trắng xông thẳng mây xanh, tốc độ nhanh vô cùng, trực tiếp phá vỡ Hồn Hải.
- Hắc Hổ, cẩn thận!
Bạch Long kêu to, chưởng cương nhanh chóng chuyển di, nhào về phía kiếm mang kia.
Nhưng kiếm mang kia tốc độ quá nhanh, thoáng cái liền xuyên thủng lồng ngực Hắc Hổ, máu tươi b*n r*, cả người đột nhiên một phân thành hai, hóa thành một trận huyết vũ tràn ngập hư không.
Một kiếm, Hắc Hổ chết!
Bạch Long bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng lui ra phía sau, căn bản là không chú ý được nhiều như vậy, cái gì cẩu thí Lôi Vân đều cút sang một bên, mệnh bản thân quan trọng hơn.
- Ngươi dám trốn, ngươi không sợ diệt cửu tộc sao?
Lôi Vân phẫn nộ quát.
Nhưng Bạch Long căn bản không thèm để ý hắn, nhanh như chớp liền không có bóng dáng, không trốn nữa lão tử sẽ chết, cái gì cửu tộc sống sót có quan hệ đến lão tử sao?
Sắc mặt Lôi Vân ngưng kết lại, mặt như băng sương, khó coi tới cực điểm.
Hắn nào sẽ nghĩ đến, Bạch Long vậy mà thực trốn, hai đại Chiến Đế trong chớp mắt một chết một trốn, hắn còn muốn thăm dò ra ranh giới cuối cùng Mạc Thiên Nhai.
Mạc Thiên Nhai từ đầu đến cuối vẻn vẹn ra một kiếm mà thôi, chớ nói chi là thăm dò ranh giới cuối cùng Mạc Thiên Nhai.
Mạc Thiên Nhai cũng rốt cục buông lỏng một hơi, chỉ cần không châm đối Tiêu gia, vậy cái gì đều dễ nói, chính diện giao phong, dù là lấy một đối ba, hắn cũng không e ngại đối phương.
- Hiện tại có phải đến lượt ngươi hay không?
Mạc Thiên Nhai lăng không dạo bước, cầm trong tay một chuôi trường kiếm màu trắng, đi về hướng Lôi Vân.
Kỳ thật trong lòng Mạc Thiên Nhai cũng rất nghi hoặc, Tiêu Phàm làm sao lại đắc tội người Thánh Thành, dựa theo đạo lý mà nói, Tiêu Phàm tạm thời còn không có tư cách cùng người Thánh Thành giao phong chứ.
- Lão đầu, ngươi là một Chiến Đế trung kỳ mà thôi, thật sự cho rằng ta sợ ngươi?
Lôi Vân lạnh lùng nhìn Mạc Thiên Nhai, mảy may không sợ:
- Ngươi cũng đừng quên, phía sau ngươi còn có gia tộc, ta muốn giết bọn hắn dễ như trở bàn tay.
Nghe vậy, Mạc Thiên Nhai vội vàng ngừng thân hình, không thể không nói, Tiêu gia là nhược điểm duy nhất của hắn.
Nhìn thấy Mạc Thiên Nhai ngừng thân hình, Lôi Vân cũng mãn ý cười lên, nói:
- Lão đầu, chỉ cần ngươi đem Mộ Dung Tuyết giao ra, ta lập tức rời đi, như thế nào?
- Mộ Dung Tuyết?
Mạc Thiên Nhai lộ ra vẻ cổ quái, bọn hắn không phải vì Tiêu Phàm mà tới sao, làm sao đột nhiên lại thêm Mộ Dung Tuyết?