Y Vân làm Y gia gia chủ, đây là sự tình chẳng ai ngờ rằng, dù là Y Vân nằm mơ đều không nghĩ tới việc này, hắn chỉ là đệ Y gia dòng thứ mà thôi, làm sao có thể trở thành gia chủ Y gia đây?
Thần sắc Tiêu Phàm ngược lại bình tĩnh, trong lòng hắn đã sớm đoán được mấy phần.
Cao tầng Y gia khẳng định không nguyện ý đắc tội Tiêu Phàm, Y Vân cũng là huyết mạch Y gia, hơn nữa cùng Tiêu Phàm quan hệ rất tốt, để Y Vân trở thành gia chủ thì như thế nào đây.
Đám người không quan tâm vấn đề này, tiếp tục trò chuyện với nhau.
Đêm đó Thần Châm Các đèn đuốc sáng trưng, phi thường náo nhiệt, trọn vẹn đến rạng sáng ngày thứ hai mới tán đi.
Tiêu Phàm cũng từ trong miệng đám người biết rất nhiều sự tình, cách Nam Vực Đại Bỉ còn có không đến một tháng, Tiêu Phàm chuẩn bị tiến về Tiêu Thành một chuyến.
Hơn ba tháng qua, Tiêu Phàm một mực lo lắng Bàn Tử, Huyết Mạch Chiến Tộc thức tỉnh, mặc dù không có nguy hiểm quá lớn nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ có phát sinh ngoài ý muốn.
Khiến Tiêu Phàm rất ngạc nhiên là phụ thân Sở Khinh Cuồng, Sở Tiêu Thiên vậy mà lần nữa trở thành gia chủ Sở gia, về phần Sở Khinh Cuồng lại không có dự định trở về Sở gia.
- Tiêu Phàm, cẩn thận Sở Trung Thiên.
Thời khắc Sở Khinh Cuồng rời đi đã nhắc nhở Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm gật đầu, từ khi Sở Tiêu Thiên lần nữa trở thành gia chủ Sở gia, Sở Trung Thiên liền đột nhiên biến mất, không biết tung tích.
Hắn cũng rốt cục biết rõ vì sao sau khi Sở Khinh Cuồng g**t ch*t Sở Dịch Phong, Sở Trung Thiên không có đối phó Sở Khinh Cuồng, liền tựa như lúc trước Sở Khinh Cuồng bệnh nặng, Sở gia trực tiếp từ bỏ Sở Khinh Cuồng.
Sở Dịch Phong đã biến thành một người chết, Sở gia tự nhiên không chút do dự từ bỏ Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên không dám chính diện tìm Sở Khinh Cuồng cùng Tiêu Phàm báo thù, nhưng âm thầm xuất thủ thì ai có thể biết được đây?
Giữa trưa, Tiêu Phàm rời Thần Châm Các, cùng Bắc Thần Phong tới chỗ ở Bắc Lão, thời gian nửa năm chưa thấy, nếu như Bắc Lão biết mình trở về vậy mà không đi tìm hắn, đoán chừng mình sẽ không thể sống tốt.
- Sư thúc, gia gia vì để ngươi thuận tiện tìm hắn, một mực ở Trúc Viên Ngoại Viện Chiến Hồn Học Viện, ta làm sao lại không có dạng đãi ngộ này chứ.
Bắc Thần Phong có chút ghen ghét nói.
Mở miệng ngậm miệng sư thúc, điều này cũng thuyết minh Bắc Thần Phong đã tiếp nhận thân phận Tiêu Phàm.
Những ngày qua, Bắc Thần Phong cũng đột phá đến Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, cả người cũng tỏ ra đắc ý, lại không có vẻ lười biếng gì nữa.
Nghe thấy Bắc Thần Phong nói, trong lòng Tiêu Phàm có chút cảm động, lập tức lại trêu ghẹo nói:
- Ngươi và Mộng Điệp quan hệ như thế nào? Muốn ta hỗ trợ hay không.
- Sư chất hiện tại rất thoải mái, không cần sư thúc hỗ trợ.
Bắc Thần Phong nhếch miệng cười nói.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai, không cần mình hỗ trợ đó là không còn việc gì tốt hơn.
Bất tri bất giác, hai người đã đi tới bên ngoài Trúc Viên, Bắc Lão ngồi ở bên trong Trúc Viên, trong tay cầm một cái mộc điêu, tâm thần hoàn toàn chìm vào trong đó.
Qua hồi lâu, Bắc Lão mới buông xuống mộc điêu trong tay, quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Phàm Nhi, ngươi tới rồi?
Thần sắc Bắc Lão thập phần bình tĩnh, tựa như đã sớm biết Tiêu Phàm trở về, sự tình huyên náo hôm qua lớn như vậy, Bắc Lão làm sao có thể không biết.
- Đồ nhi bái kiến lão sư.
Tiêu Phàm hơi thi lễ, đối với Bắc Lão, trong lòng hắn chỉ có tôn trọng.
- Ngồi đi.
Bắc Lão gật đầu, lại nhìn về phía Bắc Thần Phong nói:
- Tiểu tử ngươi nên làm gì thì làm đi, đừng ở đây làm chướng mắt.
- Vâng, gia gia, sư thúc, vậy ta đi.
Bắc Thần Phong tựa như chuột nhìn thấy mèo, nhanh như chớp không thấy bóng dáng, hắn biết Bắc Lão có lời muốn nói riêng với Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đi đến bên cạnh bàn đá ngồi xuống, khẽ cười nói:
- Lão sư, nửa năm không gặp, Bắc Thần Phong có vẻ như biến thành một người khác.