Kiếm vũ đến nhanh, biến mất cũng mau, vẻn vẹn trong nháy mắt hư không liền khôi phục bình tĩnh, trong hư không bộc lộ ra hai đạo thân ảnh, Y Mặc Thủ cùng Y Phi Mạch giằng co tại chỗ bất động.
Đám người không biết phát sinh chuyện gì, chỉ có câu nói Tiêu Phàm mới vừa rồi một mực vang vọng thật lâu tại hư không.
- Giết các ngươi, một kiếm là đủ!
Lời nói bá đạo mà tùy tiện, chấn nhiếp nhân tâm, giết Y Phi Mạch, đại bộ phận tin tưởng Tiêu Phàm có thể làm ra.
Nhưng cái kia lão giả áo bào trắng là Chiến Đế đó, ngươi cũng có thể một kiếm chém giết?
Phốc phốc!
Đột nhiên, hai tiếng giòn vang truyền đến, chỉ thấy Y Mặc Thủ cùng Y Phi Mạch mi tâm hai người vỡ ra một đạo vết máu, máu tươi vẩy ra, đạo vết máu nhìn như thế đều thấy giật mình.
Hơn nữa, đây vẫn chỉ là bắt đầu, mấy tức về sau, chỉ thấy thân thể hai người đột nhiên nổ b*n r*, bị một kiếm Tiêu Phàm chia làm hai nửa.
Một kiếm, Y Phi Mạch, chết! Y Mặc Thủ, chết!
Hítttt ~
Thanh âm đám người hít một hơi lãnh khí vang lên, da đầu có chút tê dại, nửa năm không gặp, Tiêu Phàm vậy mà cường đại đến cấp độ như thế, ngay cả Chiến Đế đều có thể chém giết.
Trên mặt đất Y Trung Đường ngã ngồi, trong miệng nói lẩm bẩm:
- Xong rồi, xong rồi ~
Ngay cả Chiến Đế cảnh đều giết không chết hắn, Y gia còn có mấy người là đối thủ của Tiêu Phàm đây? Cho dù có thể ngăn cản Tiêu Phàm, nhưng ai dám g**t ch*t Tiêu Phàm?
Vô luận kết quả như thế nào, Y gia đều đào thoát không nổi kết cục bị diệt, trừ phi đáp ứng điều kiện Tiêu Phàm.
Chỉ là việc đã đến nước này, Tiêu Phàm còn sẽ tha thứ Y gia sao?
Sau một khắc, đám người lại bị khác một sự tình khác hấp dẫn, chỉ thấy máu tươi Y Phi Mạch cùng Y Mặc Thủ lại bị một cỗ lực lượng quỷ dị dẫn dắt, cuối cùng tất cả đều rót vào bảo kiếm trong tay Tiêu Phàm.
Kiếm hắn có thể hút máu? Thế này cũng quá dọa người rồi.
- Hảo lăng lệ kiếm, hảo hung lệ kiếm!
Nơi xa, Lâu Ngạo Thiên cùng Sở Khinh Cuồng cũng từ trong lúc khiếp sợ lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm cho bọn hắn kinh ngạc quá lớn.
Thời gian nửa năm vậy mà cường đại đến cấp độ như thế rồi.
- Ta hình như nhìn thấy một biển máu.
Sở Khinh Cuồng cũng hít sâu một hơi, chậm chạp nói:
- Ngươi nói đúng, Tiêu Phàm so với Nam Cung Tiêu Tiêu càng đáng sợ hơn.
Trước kia, Sở Khinh Cuồng một mực không cho rằng Tiêu Phàm mạnh bao nhiêu, thẳng đến lần trước chém giết Ninh Vô Thánh, Sở Khinh Cuồng mới lần thứ nhất nhận thức sụ đáng sợ của Tiêu Phàm.
Nhưng Chiến Hoàng cảnh trung kỳ chém giết Chiến Hoàng đỉnh phong, cùng Chiến Hoàng đỉnh phong chém giết Chiến Đế cảnh sơ kỳ là hoàn toàn không phải một cái cấp độ.
Hiện tại, Tiêu Phàm ngay trước tất cả mọi người chứng minh, Tiêu Phàm hắn không phải ai đều có thể khi nhục.
- Không biết nửa năm này hắn trải qua cái gì.
Lâu Ngạo Thiên mị mị hai mắt, tự nhủ:
- Không chỉ hắn mạnh lên, kiếm trong tay hắn cũng sắc bén rất nhiều.
- Có lẽ là gặp được một trận cơ duyên.
Trong mắt Sở Khinh Cuồng chiến ý lặng yên dâng lên.
- Hiện tại ngươi và ta chưa chắc là đối thủ của hắn.
Lâu Ngạo Thiên lắc đầu, áo trắng tung bay, vẫn siêu phàm như thế, mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt hắn không có bất kỳ vẻ chán chường nào.
Sở Khinh Cuồng gật đầu, không phủ định nói:
- Ngươi và ta kiếm còn có thể nhanh, sắc bén hơn, còn một tháng kế tiếp, Nam Vực Đại Bỉ mở ra, đây cũng là một lần kỳ ngộ của chúng ta.
Lâu Ngạo Thiên trầm mặc không nói, chỗ sâu con ngươi lại lóe qua một vẻ ác lạnh, ai cũng không biết hắn đến cùng đang suy nghĩ cái gì.
Nơi xa, Tiêu Phàm một kiếm chém giết Y Phi Mạch cùng Y Mặc Thủ, thần sắc vẫn thập phần bình tĩnh, tựa như làm một việc không có ý nghĩa.