Diệp Lâm Trần không nói, hắn không biết an ủi ra sao, nhưng trong lòng trầm ngâm nói:
- Nếu như lần trước ngươi không chạy trốn, cũng không gặp được Tiêu Phàm.
- Tiểu Muội, nếu như ta gặp hắn, ngươi có thứ gì muốn ta mang cho hắn không?
Hồi lâu, Diệp Lâm Trần lại nói.
Thần sắc Tiểu Ma Nữ cứng đờ, nhịp tim có chút gia tốc, trong lúc nhất thời không biết có thứ gì muốn giao cho Tiêu Phàm.
- Không có việc gì, ngươi từ từ suy nghĩ đi, hẳn còn có hai ngày thời gian, mỗi ngày ta đều sẽ tới, chờ sau khi ta rời đi, ngươi tự chiếu cố tốt cho bản thân.
Diệp Lâm Trần nói ra.
Tiểu Ma Nữ gật đầu, hai người nói chuyện phiếm vài câu, Diệp Lâm Trần liền xoay người rời đi.
Ánh mắt Tiểu Ma Nữ như thu thuỷ nhìn chằm chằm thiên không, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, khuôn mặt trắng bệch vậy mà khôi phục một vòng hồng nhuận phơn phớt, tự nhủ:
- Lăng Phong Đại Ca nói hắn nhất định trở về, ta ở đây đợi hắn.
...
Thời điểm Tiêu Phàm chạy tới Ly Hỏa Đế Đô, Thần Châm Các lại phát sinh một kiện đại sự.
- Gia gia, không tốt.
Tần Mộng Điệp đột nhiên từ ngoài cửa sốt ruột chạy vào, trên mặt còn có vệt nước mắt.
- Mộng Điệp, làm sao nôn nôn nóng nóng như thế, nhìn ngươi về sau làm sao gả ra ngoài.
Tần Mặc đang xem bệnh cho một vài tu sĩ, nhìn thấy Tần Mộng Điệp lo lắng như thế, lập tức tức giận nói.
- Tần gia gia yên tâm, Mộng Điệp gả không được ra ngoài, không phải còn có ta sao?
Cách đó không xa, truyền đến một đạo thanh âm sang sảng, nói chuyện chính là Bắc Thần Phong.
So sánh cùng mấy tháng trước, cảm giác cả người Bắc Thần Phong đại biến, cho người ta một loại cảm giác sạch sẽ lưu loát, tinh thần tràn đầy.
Những ngày qua, hắn trừ điên cuồng lĩnh ngộ Hồn Văn chi thuật, cùng luyện tập Hồn Điêu Chi Thuật, không có việc gì liền đến Thần Châm Các hỗ trợ, việc này khiến Bắc Lão đều kinh ngạc không thôi.
Bất quá, đây đối với Bắc Lão tới nói là một sự tình tốt, cho nên cũng không có nói thêm gì nữa, chỉ là hắn hiếu kỳ là, lúc đầu Tiêu Phàm đến cùng nói với Bắc Thần Phong cái gì lại khiến Bắc Thần Phong biến đổi lớn như thế.
- Bắc Thần Phong, ngươi câm miệng cho ta.
Tần Mộng Điệp hướng về phía Bắc Thần Phong khẽ kêu nói, bất quá trong mắt lại lóe qua vẻ tình cảm cùng hạnh phúc.
- Đúng rồi, gia gia, Tinh Nguyệt bị bắt đi.
Tần Mộng Điệp đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, sắc mặt lại trở nên trắng bạch không thôi.
- Ai?
Tần Mặc bỗng nhiên đứng dậy, nét mặt đầy vẻ giận dữ.
- Chính là đệ tử Y gia, hình như tên Y Quý Chu, đoạn thời gian trước ta theo Tinh Nguyệt đi dạo phố, hắn vẫn đi theo phía sau hai chúng ta, hắn nói ưa thích Tinh Nguyệt, Tinh Nguyệt trực tiếp cự tuyệt. Nguyên bản chúng ta cho là không có việc gì, không nghĩ đến hôm nay lại gặp hắn, hắn mang theo mấy người trực tiếp bắt Tinh Nguyệt đi.
Tần Mộng Điệp một hơi nói xong nói.
Nghe được Y gia nhi tử, sắc mặt Tần Mặc một trận khó xử, ngược lại Bắc Thần Phong lại giận tím mặt, sát khí nặng nề phẫn nộ quát:
- Y Quý Chu, con mẹ nó ngươi thật đúng là đồ cặn bã! Tiểu Kim, Tiểu Minh, cùng ta đi Y gia tìm người!
- Rống!
- Kíu!
Trong hậu viện truyền đến thanh âm gầm lên giận dữ kêu to, chính là Tiểu Kim và Tiểu Minh. Những ngày qua, hai tên này đều tại Thần Châm Các có chút chán nản, bây giờ có sự tình làm, tự nhiên nhiệt tình tăng vọt.
Tên gia hỏa Bắc Thần Phong này ngẫu nhiên mang đến một chút Hồn Tinh Thất Giai cho bọn chúng làm đồ ăn vặt ăn, cùng Tiểu Kim và Tiểu Minh bồi dưỡng được một chút quan hệ rất tốt.
- Tiểu Bắc, đừng kích động.
Tần Mặc lo lắng nói, đây chính là Y gia đó, sau khi Ninh gia diệt vong, Y gia được không ít chỗ tốt, tình thế so sánh với trước kia càng cường thịnh hơn mấy phần.
- Yên tâm, dám động đến người Thần Châm Các, ta ngược lại xem hắn có mấy cái lá gan.
Bắc Thần Phong lơ đễnh, hắn trên mặt chỉ có phẫn nộ, nhe răng trợn mắt nói:
- Tiêu sư thúc có thể diệt Ninh gia, Lão Tử cũng có thể diệt Y gia hắn!
Lời nói bá khí quanh quẩn trong đại sảnh, Bắc Thần Phong cũng đã mang theo Tiểu Kim cùng Tiểu Minh đầy sát khí hướng về phương hướng Y gia Nội Thành bắn nhanh đi.