Mạc Sanh đã từng đọc những tác phẩm nổi tiếng, xem qua những cuốn sách hướng dẫn viết văn tối ưu nhất, thế nhưng lại chưa từng đọc qua những loại sách mang tính tiêu khiển.
E dè còn đang trên lớp, sau khi Mạc Sanh nhìn thoáng qua giao diện trang web liền trả lại điện thoại cho Lý Mộng.
Nhưng mà hai chữ "bách hợp" này là lần đầu xuất hiện trong từ điển của Mạc Sanh.
Sau khi tan học, bước chân Mạc Sanh ngừng lại, ma xui quỷ khiến đi vào quán net.
Các quản lý quán net bên cạnh trường học đều đã quen với cô nữ sinh xinh đẹp này: Gần như mỗi tuần nàng đều đến quán net một hai lần, không giống như những học sinh khác, dường như nàng đang viết thứ gì đó, quản lý tiệm cũng là sau này mới biết được nàng đứng trong top đầu của trường.
"Máy cũ."
Các quản lý tiệm đều đã quen với sở thích của Mạc Sanh, vừa thấy nàng tiến vào tự động sắp xếp cho nàng một phòng riêng kín đáo nhất.
Mạc Sanh lén lút mím môi.
Ngoại trừ gửi bài, đây là lần đầu tiên Mạc Sanh vào net để làm chuyện khác.
Mạc Sanh đăng ký một tài khoản trên trang web, dùng tiền điện thoại nạp tiền, sau đó cau mày giữa vô vàn bộ truyện chọn một quyển tên là 《 Chị gái yêu tôi thêm lần nữa 》 để đọc.
Bởi vì thời gian không đủ, Mạc Sanh chỉ có thể qua loa lướt qua, đại khái biết đây là tình yêu vườn trường cửu biệt trùng phùng.
Kinh nghiệm học tập nhiều năm sai bảo, khi đọc văn bản Mạc Sanh cũng có thói quen nắm bắt những điểm chính, nàng tập trung vào chương có nhiều bình luận nhất trong phần bình luận để đọc kỹ.
"Cô ấy nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của nàng, cánh môi thiếu nữ mềm mại tựa như cánh hoa, xuống một chút nữa......"
"Rầm" một tiếng, trong đầu có thứ gì đó đột nhiên nổ tung. Mạc Sanh hít sâu một hơi, đóng giao diện dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
Mạc Sanh cũng không biết nên hình dung tâm tình lúc này của mình như thế nào......
Nàng nghĩ tới tình tiết trong sách tương đối cởi mở, nhưng không nghĩ rằng sẽ cởi mở đến nước này!
Nàng sớm nên nghĩ đến! Lượt bình luận nhiều nhất chắc chắn sẽ có tình tiết nào đó......
Hóa ra, giữa hai người con gái, ngoại trừ hôn môi còn có thể làm những chuyện như vậy......
Mạc Sanh không muốn xem lại, nhưng mà những lời văn đó lại không ngừng hiện lên trong đầu nàng......
Mạc Sanh chỉ cảm thấy cả khuôn mặt đều nóng lên, thật lâu sau nhiệt độ trên mặt cũng không giảm xuống được.
Lần này Mạc Sanh ở lại trong phòng nhảy tập thật lâu, sau khi trở về đứng trước cửa nhà lưỡng lự một lúc. Vất vả lắm mới lấy hết can đảm vào trong, vừa vào cửa liền tắm rửa ngủ, không nói một lời với Hàn Điềm......
Hàn Điềm trong lòng có chút lo lắng.
Nhưng mà không khí giữa hai người trong khoảng thời gian này vốn đã tương đối kì lạ, hơn nữa Mạc Sanh đang vào tuổi dậy thì, trẻ nhỏ trong tuổi dậy thì sẽ luôn có đủ loại suy nghĩ lạ lùng. Nếu đã hạ quyết tâm không có sự gần gũi nào quá phận với Mạc Sanh, Hàn Điềm cũng không dám quá phận cho thấy rằng cô đang quan tâm, chỉ là ngày hôm sau lấy lí do gửi bài để đi theo Mạc Sanh đến trường học.
"Mạc Sanh, để tôi nói cậu nghe, tối qua tôi mới đọc được một bộ......" Mạc Sanh vừa đến phòng học, một bên Lý Mộng liền chạy lại đây, giới thiệu cho Mạc Sanh bộ ngôn tình mới của mình.
Mạc Sanh nhìn Hàn Điềm bên cạnh tựa hồ cảm thấy rất hứng thú, đôi mắt nhìn về phía mình vài cái, trong lòng chột dạ một cách khó hiểu.
Lưng Mạc Sanh cứng đờ, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhẹ nhàng, yên lặng nhìn Lý Mộng: "Tôi không đọc đâu."
"Vậy ư," Lý Mộng có chút thất bại thở dài: "Tôi còn tưởng rằng ngày hôm qua cậu đã bị tôi kéo xuống hố rồi chứ......"
"Mấy người có thành tích tốt như cậu tự giác thật sự, cư nhiên có thể chống lại sự cám dỗ," Lý Mộng nhíu nhíu mày, ưu sầu chống cằm: "Không giống tôi, mỗi ngày bị chị gái dạy dỗ......"
"Đúng rồi, bộ hôm qua tôi đọc thật sự rất hay, tôi cảm thấy cậu đặc biệt giống nữ chính trong đó......"
Hàn Điềm nghe Lý Mộng thảo luận, không tự chủ được cong môi cười cười: Đúng là duyên số kì diệu! Mấy năm sau truyện này cải biên thành phim truyền hình, Mạc Tang vừa lúc chính là nữ chính.
Nhìn khóe môi Hàn Điềm tươi cười, Mạc Sanh cảm thấy tim mình không tự chủ được đập nhanh hơn, chỉ có thể nuốt nước bọt che giấu, câu được câu không nói chuyện phiếm với Lý Mộng.
Hàn Điềm nhìn thấy cô gái nhỏ đang tâm sự lẫn nhau, cô cũng không thèm để ý bên này nữa, tìm một cái bàn trống trong phòng học nằm xuống ngủ thiếp đi.
Sau khi tan học Mạc Sanh lại dẫn theo Hàn Điềm vào quán net.
Nghĩ đến chuyện mình sắp làm, thật ra trong lòng Hàn Điềm cũng có chút hoảng loạn. Thế nhưng có điều Mạc Sanh dường như cũng có tâm sự, cũng không có chú ý tới tình hình bên này của Hàn Điềm, nàng ngồi vào một bên lặng lẽ làm bài tập về nhà.
Hàn Điềm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cô lặng lẽ tạo một cái hòm thư mới, sắp xếp giáo tài cô biên soạn trong khoảng thời gian này thành một mục tài liệu rồi lưu vào hòm thư nháp trong mail, sau đó lại lệ hành biên tập luận văn của mình để gửi đi......
Hàn Điềm đã làm tốt kế hoạch:
Nếu đã thành công xa cách Mạc Sanh thay đổi quá khứ, Mạc Sanh sẽ không vì người "bạn gái cũ" nàng thích mà vào giới giải trí, khi cô trở lại tương lai khả năng lớn sẽ không có Mạc Tang nữa.
Khi đó phỏng chừng Mạc Sanh cũng đã hoàn thành ước mơ của nàng trở thành tân tú trong giới tài chính, mọi người đều sống tốt, Hàn Điềm cảm thấy mình có khả năng lớn sẽ không xuất hiện trước mặt Mạc Sanh, đương nhiên cũng sẽ không còn đến chỗ Mạc Sanh tìm tư liệu nữa.
Hàn Điềm thương Mạc Sanh hiện tại, nhưng cũng không có cách nào yêu nàng: Bất đồng gặp gỡ tạo nên bất đồng nhân sinh, ngay cả chính bản thân Mạc Sanh cũng không có cách nào thay thế Mạc Tang.
Cô thích chính là vẻ đẹp vô song đáng kinh ngạc sau khi lớn lên của Mạc Tang, là sự quyến rũ của nàng nở rộ ở trên sân khấu, nhưng Hàn Điềm lại không đành lòng để Mạc Sanh biến thành Mạc Tang thêm một lần nữa......
Bởi vì biết tương lai mình sẽ rời đi, Hàn Điềm bây giờ có cảm giác phải cấp bách kiếm tiền. Hàn Điềm không nỡ để Mạc Sanh lại phải chịu khổ, đương nhiên phải kiếm đủ tiền học phí đại học và tiền sinh hoạt cho nàng.
Bởi vì có Hàn Điềm đi theo, hôm nay Mạc Sanh cũng không đi tập nhảy, sau khi rời khỏi quán net liền ngoan ngoãn dắt Hàn Điềm trở về nhà.
Hàn Điềm bay trên không trung nhìn bóng dáng Mạc Sanh từ xa.
Lúc này Hàn Điềm mới nhận ra bất tri bất giác Mạc Sanh đã cao hơn mình rồi.
Dù nàng đang mặc bộ đồng phục học sinh cũ kỹ, nhưng vẫn không thể che giấu được dáng người thướt tha mảnh khảnh của thiếu nữ.
Tóc đuôi ngựa của thiếu nữ đung đưa sau lưng, phảng phất hòa vào các nhân vật vườn trường mà Mạc Tang đóng chính.
Nhưng hai người vẫn khác nhau.
Cô sẽ tách mối quan hệ giữa hai người ra, để Mạc Sanh hạnh phúc lớn lên, sẽ không trở thành Mạc Tang tuyệt vọng, nhận hết đau đớn đó nữa.
Kỳ thật Hàn Điềm biết rằng những gì cô đang trải qua bây giờ rất có thể là những gì đã xảy ra trong quá khứ, có thể cô không thay đổi được bất cứ thứ gì; nhưng là bởi vì liên quan đến Mạc Tang, Hàn Điềm vẫn là rối loạn chân tay.
Cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, Hàn Điềm cũng muốn thay đổi quá khứ!
May mắn thay, có vẻ như mọi thứ đang phát triển theo hướng mà Hàn Điềm mong đợi.
Cô nhất định sẽ không để Mạc Sanh lại rơi vào tình cảnh yêu đến điên cuồng một lần nữa.
*
Sau khi trở về nhà Mạc Sanh ra ngoài chạy bộ như lệ thường.
Nàng chạy vài vòng, đến khi gần như sức cùng lực kiệt mới trở về nhà.
Lúc tắm, Mạc Sanh nghe tiếng nước ào ào chảy xuống, nhìn chính mình trong chiếc gương mông lung hơi nước, không hiểu sao trong đầu lại nhớ tới đoạn văn ngắn ngày trước mình đọc......
Thật là ngượng chết đi được!
Mạc Sanh ôm kín mặt, chỉ cảm thấy cả người như sắp phát điên lên......
Mạc Sanh cắn chặt môi bước ra khỏi phòng tắm, biến trở ngại trong lòng thành động lực để làm bài tập, tức giận đánh dấu mấy bộ đề mục.
Làm bài tập xong thì trời đã khuya.
Ngày thường chị ấy đã chạy lại đây thúc giục mình đi ngủ sớm, nhưng mà hôm nay chị ấy thoạt nhìn lại có chút khác thường.
Mạc Sanh lặng lẽ nhìn Hàn Điềm: Mắt Hàn Điềm nhìn chằm chằm vào màn hình, lại là ánh mắt nhớ nhung và khao khát mà Mạc Sanh đã từng thấy.
Trong ti vi đang chiếu một tin tuyển tú thi đấu.
Hiện giờ các địa điểm tuyển tú vừa mới xuất hiện, nhưng chương trình này cũng đang trên đà phát triển.
Mạc Sanh cũng đã nghe nhiều người thảo luận về chương trình này trong trường, thậm chí còn có không ít học sinh vận động cho thí sinh họ yêu thích, kêu gọi mọi người nhắn tin bình chọn.
Hàn Điềm biết cuộc thi này được tổ chức tổng cộng ba mùa.
Quán quân, á quân và hạng ba năm nay sau này đều lấn sân vào giới giải trí, nhưng nổi tiếng nhất lại là người cuối cùng.
Năm đó Mạc Tang mười tám tuổi xuất thế ngang trời trong mùa tổ chức cuối cùng, dần dần mở ra một kỷ nguyên giải trí thuộc về nàng.
Nhưng Mạc Tang như thế, cô không bao giờ gặp lại nữa.
Mạc Sanh bước đến nhìn vào ti vi, nhìn thí sinh có má lúm đồng tiền như hoa, dáng người đầy đặn trong ti vi, nàng cắn chặt môi dưới.
Hóa ra chị ấy thích người như thế này sao?
Nếu mình nhanh lớn lên thì tốt rồi! Dáng người của mình cũng không kém hơn những người này.
"Chị à, em muốn đi ngủ, có thể điều chỉnh âm lượng ti vi nhỏ lại hay không......"
Mạc Sanh cúi xuống nhìn thẳng Hàn Điềm đang ngồi trên sô pha, bởi vì trong lòng sinh ra phiền muộn không tên, ánh mắt Mạc Sanh không hề né tránh, vô hình trung mang lại vài phần áp bức.
Mạc Sanh thế này thật sự rất giống Mạc Tang!
Hàn Điềm từ trong trí nhớ phục hồi tinh thần lại, hai tay không tự chủ được nắm chặt vào nhau, đôi mắt không dám nhìn Mạc Sanh, luống cuống tay chân cầm lấy điều khiển từ xa giảm âm lượng xuống.
"Chúc chị ngủ ngon."
Cớ gì chị ấy lại hoảng loạn như vậy? Chị ấy né tránh mình đúng là do cảm thấy mình đã trưởng thành rồi hay sao?
Mạc Sanh nắm chặt tay, chôn sâu thống khổ dưới đáy lòng, vào lúc này những sự áy náy phút chốc tụ tập thành một ngọn núi lửa sục sôi, Mạc Sanh cơ hồ mặc kệ mọi thứ chất vấn lên tiếng......
Mạc Sanh trở lại giường.
Trằn trọc hồi lâu Mạc Sanh mới ngủ được.
Giấc mơ đã lâu không gặp lại ập đến, lúc này đây cũng không phải là đơn thuần hôn môi. Từng câu chữ trong chương nàng đọc đều biến thành hình ảnh trong mơ, nàng ở trong mộng làm hết tất cả những chuyện nàng muốn làm với Hàn Điềm......
Mà cảnh trong mơ Hàn Điềm cũng không giống như hiện thực đối với nàng khách sáo xa cách, chị ấy vũ mị dựa vào ôm nàng, bên trong đôi mắt xinh đẹp chỉ tràn ngập nàng, không còn có bất cứ bóng dáng của ai khác......
Mạc Sanh thả trôi theo cảnh trong mơ của mình.
Lúc nàng tỉnh dậy trời còn chưa sáng, thời tiết tháng ba còn khá lạnh, Mạc Sanh lại đổ mồ hôi nhễ nhại. Nàng hít sâu một hơi mở mắt ra, ma xui quỷ khiến đứng lên đi tới trước mặt Hàn Điềm.
Trên gối ngủ của Hàn Điềm để đầy tài liệu, cô gục lên bàn ngủ.
Lúc chị ấy ngủ trông thật ngoan ngoãn và dịu dàng, không có một chút cảnh giác, không giống nàng mặc dù đã ngủ nhưng vẫn giữ ba phần cảnh giác......
Nàng đã từng là một con chó hoang lang thang giữa ngõ phố ngoài kia, là chị ấy đã biến nàng thành người.
Ánh mắt của Mạc Sanh bắt đầu từ mái tóc đen nhánh của Hàn Điềm, chần chừ lướt qua hàng mi khẽ run vì say giấc, chiếc mũi thẳng đứng, còn có đôi môi hơi chu ra......
Trong thoáng chốc, Mạc Sanh chỉ cảm thấy trong đầu mình trống rỗng.
Nàng siết chặt tay, nín thở, lén lút tiến đến trước mặt Hàn Điềm......
Môi vừa chạm vào liền tách ra.
Mạc Sanh chỉ cảm thấy lúc này tim của nàng gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng muốn chạy trốn, nhưng vào lúc này chẳng hiểu sao lại không thể bước đi......
Nói không rõ trong lòng là loại tâm tình gì, vừa thống khổ vừa giày vò. Một mặt cảm thấy bản thân mình đê tiện vô sỉ, chị ấy đã cho nàng cuộc sống tốt đẹp như vậy, nhưng nàng lại ti tiện mơ tưởng chị ấy; Mặt khác lại không cách nào phủ nhận được vị ngọt được sinh ra dưới đáy lòng, giống như hồi còn nhỏ lần đầu được ăn kẹo, vừa sợ hãi vừa vui mừng......
Cũng không biết qua bao lâu, Hàn Điềm khẽ nhíu mày, Mạc Sanh nghe được một tiếng nỉ non rất nhỏ.
Mạc Sanh nghe rõ hai từ "nhóc con" trong đó.
Dường như có một tiếng sấm ầm ầm nổ vang trong đầu.
Mạc Sanh cắn chặt môi dưới, ngăn chặn giọt nước mắt sắp chảy ra, nhanh chóng chạy lên trên giường.
Tâm tình ban đầu có chút vui sướng như hoàn toàn rơi xuống động băng, Mạc Sanh tưởng rằng sau khi nhận ra ba mất mình đã không còn cảm giác được đau lòng, lúc này mới nhận ra được tim mình đau đớn giống như bị kim đâm.
Mạc Sanh không còn cách nào trốn tránh được nữa: Nàng thích chị ấy!
Nói không rõ là khi nào bắt đầu, nhưng đến khi Mạc Sanh ý thức được thì đã biến thành cục diện hiện tại......
Nhưng mà Mạc Sanh vô cùng rõ ràng: Chị ấy đã có người mình thích, người đó đã biết chị ấy trước nàng, người đó vô cùng tỏa sáng ở trong lòng chị ấy, thậm chí cả trong mộng cũng nhớ mãi không quên.
Mạc Sanh biết "nhóc con" này cũng không phải chỉ mình, khả năng lớn nói chính là người mà chị ấy đã từng thích.
Chị ấy đã ở bên cạnh nàng gần ba năm, nhưng vẫn không thể quên được người kia sao?
Người kia rực rỡ đến thế ư?
Sau này nàng có thể thay thế được người đó không?
Mạc Sanh lần đầu đối với bản thân sinh ra hoài nghi.
Từ khi có chị ấy đến bên cạnh, Mạc Sanh biết cả người mình đều đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, hầu như tất cả mọi người đều khen nàng rạng rỡ lóa mắt, nhưng nàng lại chưa từng thấy được trong mắt Hàn Điềm loại cảm xúc tương tự. Cho nên, mặc dù đến hiện tại, nàng vẫn còn kém hơn người đó một chút......
Không thể nghĩ tiếp nữa!
Mạc Sanh nói với chính mình, còn tiếp tục nghĩ như vậy thì chỉ càng lún càng sâu.
Nhưng mà Mạc Sanh hoàn toàn không có cách nào khống chế được suy nghĩ của mình, thậm chí trong lòng còn nảy ra một suy nghĩ rất đáng sợ: Phải giam cầm chị ấy ở xung quanh mình, không nghĩ cách biến chị ấy thành người nữa, để trong mắt hay trong lòng chị ấy chỉ còn lại một mình mình......
Kế đó Mạc Sanh không có cách nào đi vào giấc ngủ được nữa, cuối cùng trời cũng tới hừng đông, Mạc Sanh còn chẳng buồn dùng bữa sáng, nhanh tay nhanh chân đến trường học.
Trong lòng nàng tựa hồ có một con dã thú vô cùng liều lĩnh, mà đêm qua thậm chí chính nàng thiếu chút nữa đã gọi con dã thú đó ra ngoài!
Mạc Sanh không dám ở lại với Hàn Điềm, sợ mình không khống chế được làm ra những chuyện không thể cứu vãn.
Mạc Sanh chạy vài vòng quanh sân thể dục trong trường học, cho đến khi tâm tình rối ren bình tĩnh trở lại, Mạc Sanh mới quay trở lại lớp học.
Trên chỗ ngồi của Mạc Sanh có một người phụ nữ, người phụ nữ đó vận một bộ trang phục công sở vừa người, đang cúi xuống nói chuyện với Lý Mộng.
Lý Mộng thường ngày giương nanh múa vuốt, lúc này lại giống như một con chim cút nhỏ nghe lời người phụ nữ trước mặt, rút lại toàn bộ nanh vuốt, chỉ còn không ngừng gật đầu.
Nhìn Mạc Sanh đi tới, Lý Mộng lập tức như trút được gánh nặng đứng lên, giới thiệu với Mạc Sanh: "Mạc Sanh cậu đến rồi! Để tôi giới thiệu với cậu một chút, đây là chị gái tôi Lý Ngải......"
"Đây là bạn cùng bàn siêu xinh đẹp tên Mạc Sanh mà em đã nói chị nghe đó......"
Lý Ngải quay đầu lại nhìn Mạc Sanh, ánh mắt vốn dĩ khách sáo xen lẫn vài phần xa cách chợt dịu lại, Lý Ngải trên dưới đánh giá Mạc Sanh, ánh mắt càng ngày càng sáng.
"Bạn học Mạc Sanh, chào em." Lý Ngải hít sâu một hơi, bên môi nén một nụ cười: "Mạo muội hỏi một chút, em có hứng thú ra mắt không? Chị là người đại diện của một công ty giải trí......"
Mạc Sanh còn chưa kịp trả lời thì Lý Mộng bên cạnh đã cười thành tiếng: "Chị nhìn chị kìa, Mạc Sanh chính là một trong những học sinh giỏi nhất trường, sau này công việc gì mà tìm không được, tội gì khuấy đục dòng nước đến giới giải trí tranh một vị trí nhỏ chứ......"
"Chị đang nói chuyện với bạn của mày, bộ nói với mày à," Lý Ngải đánh Lý Mộng cái bộp, tuy rằng nhìn như đang răn dạy, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười: "Nếu mày giống bạn học Mạc Sanh, chị chỉ sợ nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh giấc......"
Cũng không nhắc lại vấn đề ra mắt của Mạc Sanh nữa.
"Chị ơi chị à, chị xem chị đi, trước mặt bạn học cũng không chừa cho em chút mặt mũi......" Lý Mộng có chút thẹn thùng kéo cánh tay Lý Ngải lại, nhẹ giọng làm nũng: "Em mặc kệ, chị phải mua bộ quần áo em cho chị coi hồi sáng làm bồi thường......"
"Ban ngày ban mặt mơ cái gì vậy!"
Lý Ngải tức giận chọt chọt đầu của Lý Mộng.
Mạc Sanh nhìn hai chị em này hỗ động, làn sương mù quanh quẩn trong đầu đột nhiên mở ra một khoảng trống!
Mạc Sanh chỉ cảm thấy đầu óc mình trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Hóa ra giữa chị em bình thường cũng sẽ có làm nũng......
Vậy tại sao chị ấy nói mình đã trưởng thành, sau đó bắt đầu xa cách mình chứ?
Là vấn đề của nàng, hay vấn đề của cô? Khi đó cả nàng còn chưa biết tâm tư của mình, nhất định cô cũng không thể nào phát hiện có gì đó bất thường......
Vậy thì vấn đề chỉ có thể ở trên người cô!
Chị ấy có chuyện đè nặng trong lòng, cho nên mới sẽ xa cách mình!
Đến tột cùng là vì cái gì chứ?
Thử một lần là biết......
"Mấy đứa mau chuẩn bị vào lớp đi, chị đi trước đây." Nhìn thấy mình ngồi vào vị trí của Mạc Sanh làm Mạc Sanh chỉ có thể đứng ở một bên, Lý Ngải sờ sờ đầu Lý Mộng, trả lại chỗ ngồi cho Mạc Sanh: "Xin lỗi đã làm mất thời gian của em."
"Chị Lý Ngải khách sáo rồi," Ma xui quỷ khiến, Mạc Sanh ngăn Lý Ngải lại: "Chị Lý Ngải này, em có một chút hứng thú đối với chuyện ra mắt chị nói, có thể đưa danh thiếp của chị cho em không......"
Hàn Điềm cũng không biết chuyện xảy ra trong trường học.
Lúc cô tỉnh lại đã rất muộn, Mạc Sanh đã đi học, Hàn Điềm nhìn nhà ở trống rỗng, trong lòng nhất thời cảm thấy ngỡ ngàng.
Mạc Sanh rất chu đáo, bởi vì khi tỉnh lại Hàn Điềm sẽ trở thành trạng thái hư vô không thể chạm vào bất cứ thứ gì, nên trước khi đi học Mạc Sanh đều sẽ bật ti vi mở kênh Hàn Điềm thích xem.
Hàn Điềm lúc này cũng không còn bất cứ tâm tư gì xem ti vi: Đêm qua cô lại mơ thấy Mạc Tang.
Đó là lần đầu tiên cô nghe concert của Mạc Tang, Hàn Điềm đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ phấn khích trong lòng khi đó.
Thế nhưng mà hiện tại cô đang tự tay hủy diệt Mạc Tang rực rỡ bốn phía đó......
Hàn Điềm cũng không hối hận, chỉ là trong lòng có chút khổ sở.
Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng mở, Mạc Sanh đã trở về.
"Em về rồi à!" Hàn Điềm vội vàng đưa mắt nhìn về phía ti vi, giống như trước đây khách sáo chào hỏi với Mạc Sanh.
Mạc Sanh cúi đầu, trên má tựa hồ có hơi ửng đỏ, nàng lấy giấy kiểm tra ra làm bài tập, viết viết rồi đột nhiên gục đầu xuống, lén lút cười khẽ.
Hàn Điềm chưa bao giờ thấy Mạc Sanh bày ra dáng vẻ thẹn thùng như vậy!
Ấn tượng trong bộ phim truyền hình mà Mạc Tang đóng sau này, Mạc Tang thủ vai hoa khôi sau khi được nam khôi mình thích thổ lộ, nàng cũng có biểu hiện như vậy.
Hàn Điềm không biết mình đang có tâm trạng gì, lúc cô phản ứng lại đã không tự chủ được mà lên tiếng hỏi: "Em làm sao vậy?"
"Không có gì." Biểu tình Mạc Sanh tựa hồ có chút luống cuống, cẩn thận liếc nhìn Hàn Điềm một cái, sau đó quay đầu lại làm bài tập.
Không bao lâu sau, Hàn Điềm phát hiện Mạc Sanh đang nhìn trộm mình.
Hàn Điềm nghiêng đầu nhìn xem, quả nhiên, tầm mắt Mạc Sanh lại lần nữa né tránh qua chỗ khác......
Hàn Điềm chưa bao giờ thấy Mạc Sanh bày ra bộ dáng này.
Có lẽ là trong khoảng thời gian này bị cô xa cách làm trong lòng Mạc Sanh sinh ra kiêng kị, cho dù nàng có tâm sự cũng không nói với cô nữa......
Rõ ràng là cô gái nhỏ chính tay mình nuôi lớn......
Nhất thời trong lòng Hàn Điềm vô cùng chua xót.
Lúc ăn cơm tối, nhìn Mạc Sanh dùng đũa chọc vào cơm trong bát, Hàn Điềm cuối cùng vẫn không nhịn được ngồi đối diện với Mạc Sanh.
"Mạc Sanh, chị là người thân của em, cũng là bạn của em, tuy rằng chị hy vọng em có thể tự lập, nhưng cũng không có nghĩa là em không thể dựa vào chị," Hàn Điềm lấy hết dũng khí nghiêm túc nhìn Mạc Sanh: "Cho nên em có khó khăn hay nghi hoặc gì cũng có thể nói cho chị, chị đều sẽ nghĩ cách giúp em giải quyết......"
"Thật sự có thể chứ?" Trong mắt Mạc Sanh lóe qua một tia u ám, nhưng trên mặt vẫn thấp thỏm nhìn Hàn Điềm: "Gần đây thoạt nhìn chị có vẻ không thích em, cho nên em không dám đến làm phiền chị......"
Hóa ra trong khoảng thời gian này Mạc Sanh cảm thấy cô như vậy sao?
"Chị sẽ không bao giờ chán ghét em." Lòng Hàn Điềm đau xót, cô muốn cong môi cười một cái, lại phát hiện dưới tình huống như vậy cô làm sao cũng cười không nổi, chỉ có thể nói lại cái cớ của mình một lần nữa: "Chị chỉ là cảm thấy Mạc Sanh lớn rồi, cần phải tự lập......"
Trên thực tế, chị là sợ bản thân sẽ càng lúc thích em.
"Chị thật tốt!" Mạc Sanh hiển nhiên rất vừa lòng trước lời nói của Hàn Điềm, cười nhích lại ôm lấy cánh tay Hàn Điềm.
Hàn Điềm mím môi, theo bản năng muốn né tránh, nhưng Mạc Sanh đã cúi đầu xuống, có chút thẹn thùng mở miệng: "Chị này, hình như em đã có người mình thích rồi......"
Hàn Điềm sửng sốt, sau đó đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Sau một lúc lâu qua đi, Hàn Điềm mới tìm được giọng nói của mình: "Thật ư? Là nam sinh hay nữ sinh......"
"Chị bị làm sao vậy?" Lông mi Mạc Sanh run lên, trên mặt lộ ra nụ cười khó hiểu: "Sao chị lại nghĩ là con gái? Đương nhiên là nam sinh rồi!"
Nói xong Mạc Sanh lại vùi mặt vào cánh tay Hàn Điềm, ồm ồm mở miệng: "Nhưng em không biết mình có thật sự thích anh ta hay không."
"Chị thích người giỏi giang có đúng không? Thích một người là cảm giác như thế nào?
Hàn Điềm đã không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Đây rõ ràng là điều mà cô muốn xảy ra, thế nhưng khi đến trước mắt vì cái gì lại cảm thấy muốn khóc đến vậy đây?
Hàn Điềm cúi thấp đầu xuống, gắng hết sức nặn ra một nụ cười: "Thật ra thích một người cảm giác rất dễ phán đoán. Nhìn thấy người ta liền muốn đến gần, tim đập sẽ nhanh hơn, sẽ cảm thấy tất cả mọi người đều kém hơn người ta, mà người ta lại rực rỡ giống như sao trời vậy......"
"Chị ơi, chị cảm thấy người đó có thật sự thích em không?"
"Đương nhiên rồi, Mạc Sanh đáng yêu như vậy, sẽ không ai không thích em đâu."
"Vậy chắc em thích người đó rồi," Mạc Sanh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Hàn Điềm: "Chị ơi, hiện tại em yêu sớm, chị có trách em không?"
"Sao lại trách em," Hàn Điềm nắm lấy tay Mạc Sanh, nỗ lực ngăn chặn thương cảm trong lòng: "Có điều em cũng nên giới thiệu cậu nam sinh đó để chị xem thử, chị sợ em bị lừa."
"Chắc không được đâu," Mạc Sanh e lệ bên trong pha chút khát vọng, nụ cười trên mặt thoạt nhìn không chê vào đâu được: "Tụi em ước hẹn hiện tại lấy học tập làm trọng, cố gắng học tập, chờ đến mười tám tuổi tụi em mới đề cập chuyện khác......"
"Vậy là tốt rồi! Nghe có vẻ là một cậu nhóc đáng tin cậy," Hàn Điềm cong cong môi, sờ sờ đầu Mạc Sanh: "Ánh mắt Mạc Sanh thật tốt, chị cũng yên tâm......"
Mạc Sanh nhìn như thẹn thùng gục đầu xuống, lại lần nữa vùi mặt vào cánh tay Hàn Điềm.
Gần như ngay khi cúi đầu xuống, nụ cười của Mạc Sanh liền thu lại.
Ngày thường nàng vô cùng thích nụ cười của cô, nhưng đây là lần đầu tiên nàng không muốn nhìn thấy......
Nàng đã thử nghiệm ra rồi!
Trong khoảng thời gian này sở dĩ chị ấy xa cách mình, đều là vì chị ấy muốn tránh bị nghi ngờ!
Cho nên sau khi nghe được mình có người thích chị ấy mới có thể vui mừng như vậy......
Mà ngôi sao kia của chị ấy, quả nhiên là một người phụ nữ, cho nên chị ấy mới có thể vô thức hỏi "Là nam sinh hay là nữ sinh"......
Nhưng biết được xu hướng tính dục của chị ấy thì đã sao?
Nàng còn chưa mở miệng cô đã bắt đầu bài xích nàng......
Uất ức, không cam lòng, phẫn nộ......
Cảm xúc dâng trào trong lồng ngực như lửa rừng lan tràn, Mạc Sanh cơ hồ là dùng hết sức lực mới kiểm soát được bản thân mà không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
Sau khi Mạc Sanh nói rằng nàng có thích một nam sinh, Hàn Điềm cũng loại bỏ được một số khúc mắc, bất tri bất giác lại bắt đầu đối xử với Mạc Sanh giống như trước đây.
Mà Mạc Sanh có lẽ vì còn đang thẹn thùng, sau khi làm bài tập xong liền lên giường ngủ sớm.
Hàn Điềm viết bản thảo một lúc, sao vẫn cảm thấy tâm phiền ý loạn, cuối cùng là không viết được nữa, không tự chủ được đi tới trước giường nhìn gương mặt say giấc của Mạc Sanh......
Thật lâu sau đó, Hàn Điềm lén lút đắp chăn cho Mạc Sanh, rồi trở lại trước bàn.
Mạc Sanh có người thích, trông nàng thật sự rất vui vẻ, Mạc Sanh như vậy tựa hồ lại cách Mạc Tang tương lai thêm một tí......
Hàn Điềm nhớ đến tối hôm trước mình mơ thấy Mạc Tang.
Mạc Tang ánh sáng tỏa ra bốn phía, sau này chắc chỉ có thể tồn tại bên trong kí ức của mình?
Ma xui quỷ khiến, Hàn Điềm bắt đầu cầm bút lên, tiện tay miêu tả Mạc Tang trong ấn tượng của mình.
Hàn Điềm cũng không có năng khiếu hội họa gì, vẽ tới vẽ lui chỉ có thể vẽ ra một cái hình dáng mơ hồ, cùng Mạc Sanh chỉ có hai điểm tương tự, nhưng mà tất cả tâm tư cô cất giấu với Mạc Tang, từng nét bút đều miêu tả vào bức họa này......
Một cô gái ôm đàn ghi-ta đang nhẹ nhàng cất giọng trên sân khấu, lấp lánh tựa như ngôi sao.
"my star."
Hàn Điềm cuối cùng lén lút ghi hai chữ này ở góc dưới bên phải bức tranh......
Màn đêm càng ngày càng tối, Hàn Điềm cũng không biết mình đã ngủ say từ lúc nào.
Mà sau khi Hàn Điềm ngủ không lâu, Mạc Sanh mà cô cho rằng sớm đã ngủ từ trên giường ngồi dậy, mặt không biểu cảm đi tới trước mặt cô.
Mạc Sanh nhìn thoáng qua bức tranh của Hàn Điềm.
Thì ra đây là nguyên nhân mà chị ấy muốn né tránh!
Mạc Sanh cắn chặt môi dưới, nước mắt không tự chủ được rơi xuống:
Bởi vì nàng cùng ngôi sao kia của cô có vài phần giống, cho nên cô mới sợ trái tim của mình bị dao động, cho nên mới xa cách nàng......
Chị ấy đúng là vừa ngốc vừa chung tình!
Nhưng dựa vào cái gì muốn nàng phối hợp với cô chứ?
Nàng thích cô như vậy mà!