Tác giả: Mặc Ngôn MộcEdit: BilunRất nhanh xe đã chạy tới khách sạn chương trình sắp xếp cho bọn họ, Thời Phi cầm máy ảnh xuống xe.
Hai người cùng nhau đi về phía thang máy khách sạn.
Đã quá muộn, thang máy chỉ có hai người bọn họ, Thời Phi vung máy ảnh hỏi: "Máy ảnh này là anh cướp được từ tay của đám paparazzi?"
Vị chủ tịch nào đó hai tay đút túi ngầu lòi, lên tiếng: "Ừ."
Thời Phi nghiêng đầu nhìn đối phương: "Anh vẫn đan chờ tôi ra sao?"
Vị chủ tịch nào đó: "Ừ."
Thời Phi hỏi: "Ngoài ừ ra, anh không có lời gì muốn nói sao?"
Cố Việt Trạch nghiêng đầu nói: "Tôi hỏi em, em sẽ trả lời đúng sự thật à?"
Thời Phi chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp nói: "Xem tình hình đã, nếu ảnh hỏi tôi kích cỡ ba vòng, tôi không nhất định sẽ nói cho anh."
Cố Việt Trạch hỏi: "Em và Ngụy Như quen nhau từ trước?"
Thời Phi gật đầu: "Ừ."
Cố Việt Trạch: "Em là nhà thiết kế Evey của Lan Liên Phường?"
Ánh mắt Thời Phi sáng lên, không ngờ Cố Việt Trạch lại đoán được, nhưng cũng không phủ nhận: "Ừ."
Cố Việt Trạch lại hỏi: "Em và Giang Dục đã sớm biết nhau từ trước khi tham gia chương trình tìm kiếm tài năng?"
Khóe miệng Thời Phi cong cong, không nhịn được vươn tay nhéo hai má Cố Việt Trạch, nói: "Không hổ là chủ tịch Cố, sao lại thông minh như vậy cơ chứ, cái này cũng bị anh nhìn thấu."
Cố Việt Trạch một tay nắm lấy tay trái Thời Phi đặt lên ngực mình, nghiêm túc nói: "Chỗ này của tôi khó chịu, nhìn thấy em và bọn họ quen nhau trước cả tôi, tôi khó chịu. Nhìn thấy em thân thiết sờ đầu Giang Dục đầu, tôi cũng khó chịu."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Việt Trạch, đôi mắt sâu thẳm nhìn mình chăm chú, khiến Thời Phi không thể đùa giỡn với hắn được nữa, bàn tay đang bị đặt trên ngực hắn, có thể rõ ràng cảm nhận được tiếng tim đập của hắn.
Cảm giác thông qua bàn tay mình từng chút từng chút truyền tới trái tim mình.
Thời Phi còn chưa kịp nói gì, thang máy vang lên, cửa thang máy tự động mở ra.
Ngụy Vĩ Đống trong bộ đồ ngủ, đi dép lê của khách sạn đứng ở cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn động tác của hai người, sau đó lập tức bừng tỉnh, nói: "Hai người tiếp tục, tiếp tục, tôi không nhìn thấy gì cả."
Nói xong còn bịt tai trộm chuông che lại hai mắt mình, lập tức xoay người, ông chỉ đi xuống dưới mua đồ ăn khuya mà thôi, đừng để ông nhìn thấy hình ảnh kích thích như vậy.
Vẻ mặt của vị chủ tịch nào đó giống như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh ra khỏi thang máy, Thời Phi cũng đi ra theo.
Phòng của Thời Phi và Cố Việt Trạch gần nhau, có một đạo diễn hiểu chuyện đúng là tốt, biết tâm tư của kim chủ ba ba, tận lực thỏa mãn hắn từng chi tiết.
Chỉ thiếu mỗi tìm lý do cho bọn họ ở cùng một căn phòng.
Lúc đứng ở cửa phòng mình, Cố Việt Trạch đột nhiên mở miệng nói: "Thời Phi, hiện tại tôi muốn đổi phần thưởng của nhân khí vương."
Thời Phi: "......Hả? Anh nói đi." Việc này thiếu chút nữa cậu cũng quên mất.
Giọng nói gợi cảm của Cố Việt Trạch vang lên: "Yêu cầu của tôi là, em chấp nhận tôi làm bạn trai."
Tuy lúc nghe được Cố Việt Trạch nói muốn đưa ra yêu cầu, Thời Phi đã hơi đoán được một chút, nhưng lúc nghe được vẫn không nhịn được mở miệng nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, buổi sáng hôm nay, không đúng, bây giờ đã quá nửa đêm. Vậy cũng là sáng ngày hôm qua anh mới vừa đưa hợp đồng cho tôi ký, nói muốn theo đuổi tôi, anh còn chưa làm được hành động gì, bây giờ đã muốn trực tiếp hái quả?"
Cố Việt Trạch: "Tôi nghĩ kỹ rồi, nội dung hợp đồng là xác nhận quan hệ. Chúng ta cứ xác nhận quan hệ trước, sau đó bổ sung thêm nội dung hợp đồng là được."
Thời Phi: "Mơ đi, đổi cái khác." Cái tên này có voi lại đòi hai bà Trưng, buổi sáng nói muốn theo đuổi người ta, buổi tối đã muốn được chấp nhận.
Cố Việt Trạch: "Được, vậy đổi một cái, hôn một chút."
Thời Phi: "Hả?" Thời Phi còn chưa kịp nhận ra, Cố Việt Trạch đã trực tiếp cúi đầu hôn lên môi cậu một cái, giống như chuồn chuồn lướt nước, nhanh chóng liền rời đi.
Lại một tiếng mở cửa vang lên, Cố Việt Trạch đã tiến vào phòng.
Thời Phi một tay che lại môi mình, mặt đầy khó tin, cậu cứ như vậy bị hôn rồi.
"Chết tiệt." Thời Phi buồn bực, hôn quá nhanh, chưa cảm nhận được cái gì hết trơn.
Chắc chắn cái tên này ngay từ đầu đã biết đề nghị đồng ý kết giao sẽ bị từ chối, cố ý lùi một bước tiến hai bước.
Quả nhiên là gian thương, cáo già, mình vô tình rơi vào cạm bẫy của hắn.
Buổi tới trước khi ngủ phải đánh răng, trong lúc đánh, nhìn mình trong gương, cánh môi hồng hồng, lại nghĩ tới lúc trước mình bị hôn.
"Chết tiệt." Thời Phi lại lần nữa văng tục, uống một ngụm nước to, súc sạch sẽ bọt kem trong miệng, cầm khăn lông lau miệng, ném vào bồn rửa mặt.
Sau đó đi dép lê của khách sạn, nhanh chóng sải bước đi ra ngoài.
Mở cửa, gõ cửa phòng bên cạnh, đại khái người nào đó bên trong vẫn chưa ngủ, cửa phòng mở ra rất nhanh.
Ngụy Vĩ Đống xách theo đồ ăn khuya lên tầng, mới vừa ra thang máy đã nhìn thấy Thời Phi đang cửa phòng bên cạnh, không lâu sau đã bị kéo vào phòng.
Ngụy Vĩ Đống lập tức niệm kinh: "Tôi chưa nhìn thấy gì, tôi không nhìn thấy gì cả, tôi không nhìn thấy gì cả."
Giang Dục nghe được động tĩnh mở cửa, cầm di động đi ra, vừa nhìn là biết đang chơi game: "Vừa rồi ai gõ cửa thế, ảnh hưởng tới động tác của tôi. Đạo diễn Ngụy, là ông à?"
"Là tôi thì làm sao, vốn định kêu Thời Phi cùng nhau ăn khuya, người ta nói không ăn." Người làm đạo diễn như ông quá vất vả, chẳng những phải tìm cách mai mối, lúc cần thiết còn phải hỗ trợ che giấu, thậm chí cõng nồi.
"Thời Phi phỏng chừng là muốn ngủ, ông có thể tìm tôi mà, tôi còn chưa ngủ đâu, bụng đang đói đây. Ông kiếm cái gì ngon đấy? Có chân gà không? Có bia lạnh không?" Giang Dục nghiêng đầu nhìn túi trong tay Ngụy Vĩ Đống.
"Không có, cái gì cũng không có. Cậu mau đi ngủ đi, ngày mai nếu không dậy nổi, lỡ chuyến bay, chương trình sẽ không đặt vé bổ sung cho cậu đâu." Nói xong Ngụy Vĩ Đống trực tiếp xách theo đồ ăn khuya của mình trở về phòng.
"Thật nhỏ mọn, ăn một miếng cũng không cho." Kiếm được nhiều tiền cổ phiếu như vậy, còn ki bo. Về sau bảo sư phụ đừng cho ông ta vay tiền. Giang Dục vừa lẩm bẩm vừa trở về phòng đóng cửa lại.
Bên này Thời Phi hùng hổ gõ cửa Cố Việt Trạch, sau khi bị hắn kéo vào, trở tay làm một động tác vây tường đông với hắn phía sau cửa.
Lại cảm thấy mình lùn hơn đối phương một chút, cố gắng nhón mũi chân không để khí thế bị thua.
"Em làm gì vậy?" Cố Việt Trạch hỏi.
"Hôn anh." Nói xong Thời Phi liền hôn lên môi Cố Việt Trạch.
Cố Việt Trạch cảm thấy tim mình nhưng ngừng đập, hầu kết lên xuống hai cái.
Trên môi truyền đến cảm giác tê dại, lại có chút vội vàng.
Cố Việt Trạch đang muốn vươn tay ôm người nào đó, gia tăng nụ hôn này, lại thấy người nào đó lui về phía sau một bước, vẻ mặt đắc ý nói: "Như vậy mới công bằng chứ."
Cố Việt Trạch: "......Em chỉ vì công bằng?"
Thời Phi: "Cũng không phải, bởi vì lúc trước anh hôn quá nhanh, không thấy cảm giác gì. Cho nên tôi lại đến thử xem thế nào."
Cố Việt Trạch: "Vậy em cảm thấy gì chưa?"
Thời Phi: "Hình như tôi cũng hôn quá nhanh, hay là chúng ta lại hôn một chút?"
Trả lời cậu là Cố Việt Trạch ôm lấy eo cậu, đè cậu lên cánh cửa phía sau, cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Hơi thở liền kề, môi ấm liền môi, hai người đều thả lỏng cơ thể, bàn tay có chút thô ráp của Cố Việt Trạch vòng qua eo cậu, một tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Thời Phi.
Bàn tay ngày thường hơi lạnh, lúc này lại có chút nóng, môi răng gắn bó gặm cắn.
Tận đến khi hai người đều khó thở, Cố Việt Trạch mới buông Thời Phi ra, cánh môi phấn hồng bị hôn cho ơi sưng đỏ.
Hai tay Cố Việt Trạch ôm lấy eo Thời Phi, đầu tựa lên trán cậu, giọng nói khàn khàn hỏi: "Bây giờ đã biết cảm giác gì chưa?"
Thời Phi nói: "Tê tê dại dại, còn có chút ngọt." Nói rồi còn cố ý liếm môi mình một cái.
Cố Việt Trạch vừa thấy động tác này của cậu, đại não lại trống rỗng, cúi đầu khẽ cắn lên môi người nào đó một chút nói: "Đừng quyến rũ tôi, tôi không chắc có thể kiềm chế được."
Thời Phi chớp chớp mắt nhìn hắn nói: "Anh cũng có thể không cần kiềm chế, người trưởng thành lên giường trước rồi mới nói tới chuyện tình cảm cũng được."
"Không được nói bậy." Cố Việt Trạch nhéo nhẹ má Thời Phi, dịu dàng mà lại thẳng thắn nói: "Cơ thể và tình cảm của em, tôi đều muốn."
Thời Phi giảo hoạt nói: "Quá tham lam."
Cố Việt Trạch vươn ngón tay xoa xoa môi Thời Phi, giọng nói dịu dàng vang lên: "Ngủ sớm một chút đi, sáng mai còn phải ngồi máy bay."
Người đàn ông rất hiểu biết bản thân, nhiều năm như vậy từ trước tới giờ đều thanh tâm quả dục, đột nhiên bộc phát có lẽ đến lúc đó chính hắn cũng không chắc có thể kiềm chế được, sợ làm người nào đó quá mệt mỏi, dù sao ngày mai cậu phải ngồi máy bay nữa.
Thời Phi thở dài một hơi, vừa mở cửa vừa nói thầm: "Thịt đưa tới miệng còn không ăn, người này có phải bị ngốc không?"
Cố Việt Trạch ôm lấy cậu từ sau lưng, cắn lỗ tai câu một cái nói: "Cất đi trước, lần sau ăn."
Thời Phi: Còn lần sau ăn, anh cho rằng lần sau đồ ăn ngon như vậy dâng tới miệng sao?
Mà Cố Việt Trạch đưa Thời Phi về phòng xong, trở lại phòng mình liền vào toilet tắm nước lạnh, tắm khoảng một tiếng mới đi ra.