Tác giả: Mặc Ngôn MộcEdit: BilunVé xem live show ca nhạc rải đầy đất.
May mà sàn vệ sinh của câu lạc bộ Lian sạch sẽ không có vệt nước, nếu không đám vé này sẽ bị nhúng nước.
Thời Phi ngồi xổm xuống nhặt vé bên chân mình, nói với bạn học bên cạnh: "Các cậu mau hỗ trợ nhặt một chút, lúc nhét vào tùy tiện quá, không để cẩn thận bị rơi ra hết."
Trương Hiểu Mai nhìn vé vào cửa rơi trên mặt đất, ngốc lăng một giây, lập tức che miệng thét chói tai: "A a a a a a a a a các cậu đều đừng nhúc nhích, để tôi làm."
Nhanh chóng ngồi xổm xuống, lấy ra tốc độ con gái theo đuổi thần tượng cướp vé vào cửa, thỉnh thoảng còn cầm một vé điên cuồng thét chói tai một phen.
Dáng vẻ hưng phấn kia, nào có nửa điểm giận dữ như vừa rồi, Thời Phi thấy cô có chút không bình thường cho lắm, lo cô có thể vì hưng phấn quá độ mà ngất xỉu hay không.
Lúc này cũng không nhớ ra việc hỏi Thời Phi những tấm vé này ở đâu ra.
"Tất cả đều là vé VIP hàng đầu tiên a a a a a a, Thời Phi cậu nhất định phải bán cho tôi một vé. Không đúng đây hình như là vé biểu diễn ở thành phố Vân, không phải còn chưa bắt đầu bán vé ra sao? Còn có cái này là thành phố Lâm Giang." Trương Hiểu Mai đường đường là một lớp trưởng, ngày thường nói năng hùng hồn, lúc này lại nói năng lắp bắp, môi không ngừng run rẩy: "Thời Phi, vé của mỗi một buổi biểu diễn của Thanh Nhiên cậu đều bán cho tôi đi, nửa đời sau tôi làm trâu làm ngựa cho cậu."
"Không cần làm trâu làm ngựa, cậu thích thì cứ cầm hết đi, lần sau bớt tức giận đi là được rồi." Những tấm vé này đặt ở chỗ Thời Phi cũng lãng phí, tin rằng để ở chỗ Trương Hiểu Mai sẽ được sắp xếp càng tốt hơn.
"Thật thật thật, thật vậy à? Cậu không hồ đồ đấy chứ?" Trương Hiểu Mai kích động cũng không biết phải nói gì, trái tim nhỏ vẫn đập bình bịch không ngừng, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
"Cậu cầm đi, những tấm vé này vốn là tôi mang tới đây cho cậu mà." Thời Phi cười nói.
"A a a a a a a a Thời Phi, về sau cậu chính là ba tôi." Trương Hiểu Mai kích động muốn nhảy lên ôm lấy Thời Phi.
Thời Phi nhanh tay nhanh mắt lui ra sau một bước, vươn tay ngăn cản cơ thể cô lại: "Đừng, tôi không muốn tạo scandal với cậu."
Trương Hiểu Mai lập tức bình tĩnh một chút nói: "Cậu muốn tạo, tôi cũng không đồng ý, tôi tuyệt đối trung thành với Thanh Nhiên, sẽ không bao giờ ngoại tình."
Trương Hiểu Mai vừa nhanh chóng đếm từng vé vừa hỏi: "Thời Phi, ở đây tổng cộng có 38 tấm vé, có thiếu không?"
"Tôi cũng không biết nữa, tùy tay vơ lấy thôi." Đúng là Thời Phi không rõ ràng lắm, mỗi lần Thẩm Thanh Nhiên biểu diễn, mặc kệ là trong hay ngoài nước đều sẽ đưa vé cho cậu, có đôi khi quá bận không có cách nào tự mình mang tới, thì sẽ chuyển phát nhanh tới.
Đương nhiên Thời Phi chưa từng đi xem lần nào.
Trương Kỳ đứng ở nơi đó ngây ra như phỗng đứng, cả người đều lộ ra không thể tin nổi: "Chuyện này không thể nào, sao cậu có thể có nhiều vé như vậy được, đây nhất định là giả, là vé giả."
Nói rồi Trương Kỳ vươn tay ra muốn cướp lấy vé trên tay Trương Hiểu Mai lại để xác nhận.
Trương Hiểu Mai che chở vé thật chặt chẽ, giấu ra sau, mặt cảnh giác nhìn cô ta: "Thế nào, mày còn định cướp nữa à?"
Trương Kỳ: "Chắc chắn vé trong tay mày là giả, vé biểu diễn của anh Thanh Nhiên khó mua như vậy, sao Thời Phi cướp được nhiều như vậy chứ."
Trương Hiểu Mai lấy một tấm vé trong đó đưa tới trước mặt Trương Kỳ, châm chọc nói: "Mở to con mắt mày ra mà nhìn cho rõ, đây tất cả đều là vé VIP hai hàng đầu tiên, không bán ra bên ngoài."
Trương Kỳ thấy rõ chỗ ngồi bên trên cư nhiên là hai hàng ghế VIP đầu tiên ở khu A, fan theo dõi Thẩm Thanh Nhiên lâu đều biết.
Vé hai hàng ghế phía trước anh cơ bản không bán ra bên ngoài, Thẩm Thanh Nhiên để lại dành cho bạn bè cùng rút thăm trúng thưởng khen tặng fan.
Trương Kỳ buột miệng hỏi: "Không bán ra bên ngoài vậy cậu ta lấy được nó bằng cách nào?" Còn một lần nhiều như vậy.
Đại khái là có vé xem buổi biểu diễn, tâm trạng Trương Hiểu Mai bay lên giống như tên lửa, nói: "Vậy mày nói từ đâu ra? Ngay cả vé không bán ra ngoài Thời Phi còn có, đương nhiên Thời Phi và anh Thanh Nhiên là bạn, đưa cho cậu ấy rồi."
Thời Phi gật gật đầu phối hợp: "Ừ."
Trương Hiểu Mai mang theo tư thế thắng lợi kiêu ngạo tiến lên vỗ vỗ bả vai Trương Kỳ nói: "Em gái à, IQ của em kém quá, lát nữa chị sẽ cho phục vụ mang tới hai hộp sáu hạt óc chó cho em, chị trả tiền."
Một câu cuối cùng nói cực kỳ sảng khoái, thiếu chút nữa khiến Trương Kỳ tức chết, hất tay Trương Hiểu Mai ra, hai mắt đỏ bừng nói: "Đắc ý ít thôi."
Trương Hiểu Mai kìm xuống khóe miệng không ngừng nhếch lên nói: "Nhưng tao không nhịn được đắc ý đấy, phải làm sao đây nhỉ."
Còn đặc biệt xấu xa lấy một tập vé trên tay phẩy phẩy đắc ý nói: "Mày nói một tập vé như này, một mình tao cũng không dùng hết, làm sao bây giờ nhỉ? Lo quá."
"Mày....." Trương Kỳ tức đến đỏ mặt tía tai, hận không thể xông lên xé phăng tập vé trên tay Trương Hiểu Mai, bị bạn học lớp mình kéo lại.
Trương Hiểu Mai nhìn thấy Trương Kỳ tức thành như vậy, tâm trạng sướng rơn.
Hất hất mái tóc rối như ổ gà của mình, bước chân lục thân không nhận bước về phòng của mình, hơn nữa lớn tiếng kêu: "Các bạn học cứ việc ăn chơi, đêm nay tôi bao.". Truyện Ngôn Tình
Sau khi trở lại phòng, Trương Hiểu Mai thỉnh thoảng đếm vé vào cửa, kỳ thực trong lớp còn có một vài người là fan của Thẩm Thanh Nhiên.
Lúc này nhìn thấy nhiều vé xem ca nhạc như vậy đều muốn một vé, sôi nổi đi tìm Thời Phi.
Thời Phi chỉ đơn giản nói một câu: "Tôi đưa vé hết cho lớp trưởng đại nhân rồi, các cậu đi hỏi cậu ấy đi." Đá quả bóng sang cho Trương Hiểu Mai.
Trương Hiểu Mai nghiêm túc hơn, muốn vé cũng được, đưa cấp bậc trong siêu thoại và danh sách mua đại ngôn, tạp chí của Thâm Thanh Nhiên của mình ra, ai có cấp bậc cao hơn thì người đó được.
Lại còn không thể đưa miễn phí, cần phải trả bằng giá vé xem của buổi biểu diễn đó.
Không bao lâu, có người đẩy cửa phòng ra, có mấy nữ sinh chui đầu vào, thật cẩn thận, là học sinh lớp 2 bên cạnh.
Bọn họ cũng muốn tới hỏi Thời Phi về vé xem ca nhạc, Thời Phi vẫn đá quả bóng cho Trương Hiểu Mai.
So với lớp bên cạnh, Trương Hiểu Mai càng thiên vị lớp mình hơn, nhìn có vẻ nhiều vé, nhưng đó là vé của cả 6 buổi biểu diễn trong nước, mỗi buổi có khoảng sáu bảy vé.
Nhìn thì nhiều, thực tế vẫn là tăng nhiều cháo ít, mỗi lớp mình còn chưa đủ chia đâu.
Bạn học lớp bên cạnh chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Sau đó Trương Hiểu Mai để lại cho bản thân mỗi một buổi biểu diễn một vé, còn lại toàn bộ chia hết trong nội bộ lớp.
Cho dù Thời Phi nói không cần tiền, Trương Hiểu Mai vẫn thu của mỗi người tiền bằng với giá vé khu A, kể cả cô nữa, toàn bộ đều chuyển cho Thời Phi.
Thời Phi cũng không đẩy tới đẩy lui với đối phương, nhận lấy.
Sau khi cất mấy tấm vé đi cẩn thận, Trương Hiểu Mai tay chống cằm đắm đuối nhìn Thời Phi.
Chúc Y Tân ngồi bên cạnh hưng phấn khi người gặp họa: "Thời Phi, cậu toi rồi, bây giờ lớp trưởng biết cậu là bạn với Thẩm Thanh Nhiên, có lẽ muốn lấy thân báo đáp cho cậu để đến gần idol của cô ấy đấy."
Trương Hiểu Mai không nhịn được duỗi tay đẩy Chúc Y Tân một cái nói: "Đừng nói bậy, tôi sẽ không trèo tường, càng không ngoại tình, đời này vĩnh viễn chỉ làm Thanh mai."
Nói xong lời này lại chớp chớp mắt nhìn Thời Phi.
Thời Phi nổi hết da gà: "Lớp trưởng, cậu có gì muốn nói thì nói thẳng ra được không? Đừng nhìn tôi đáng sợ như vậy."
Trương Hiểu Mai cố gắng khiến bản thân cười tươi rói đầy dịu dàng đáng yêu, liên tục chớp mắt: "Thời Phi, cậu và Thanh Nhiên là bạn thân, vậy cậu có ảnh có chữ ký của anh ấy không?"