Tác giả: Mặc Ngôn MộcEdit: BilunGiang Dục nghĩ nghĩ, nói: "Vậy tôi ngủ với anh."
Cũng không thể để anh ta ngủ cùng sư phụ nhỉ, ai biết buổi tối người này có nghiến răng ngáy ngủ gì đó hay không.
Cố Việt Trạch nhìn chằm chằm Giang Dục, ánh mắt kia lạnh lùng đến khó tả, khiến Giang Dục sắp nổi da gà.
Anh nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì, không phải anh nói anh sợ ngủ một mình sao, tôi đã phải hi sinh thời gian qua đêm với sư phụ để ngủ với anh, còn không biết cảm ơn sao?
Ánh mắt Cố Việt Trạch nhìn thoáng qua phía đạo diễn một cái, wifi của đạo diễn Ngụy vốn đang 2G lập tức biến thành 8G, nhận được ánh mắt tín hiệu Cố tổng phóng tới.
Ngụy Vĩ Đống nhảy ra nói: "Về việc chia phòng, tôi có một ý tưởng nhỏ, chúng ta chơi trò chơi, dựa vào bản lĩnh để chia phòng."
Giang Dục nhìn về phía Ngụy Vĩ Đống nói: "Không phải vừa rồi anh nói chúng tôi tự phân chia sao?"
Ngụy Vĩ Đống mặt không đỏ khí không suyễn nói: "Tư liệu sống hôm nay không đủ, thêm chút tư liệu sống tạo điểm xem đi."
Sau đó liền thấy Ngụy Vĩ Đống cùng tổ đạo diễn châu đầu ghé tai, đang thầm thì gì đấy, vừa nhìn đã thấy không có ý kiến gì hay rồi.
Một lát sau bọn họ làm ra một cái hộp, mấy người viết chữ lên giấy rồi cho vào trong hộp, Ngụy Vĩ Đông bê cái hộp lại đây nói: "Cái hộp này có tổng cộng 5 tờ giấy, trong đó có một tờ viết chữ 'Vương', ai bốc được tờ giấy đó thì người đó có thể tùy ý lựa chọn, cũng có thể tự mình một phòng. Nếu rút phải tờ giấy khác, thì phải làm theo yêu cầu bên trên tờ giấy."
Giang Dục phỉ nhổ: "Sao tôi cảm thấy trò chơi này dư thừa như vậy, vốn dĩ con gái cũng chỉ có thể một phòng, chia tới chia lui chỉ còn ba đứa con trai chúng tôi. Cố Việt Trạch nói sợ ngủ một mình, tôi đã chấp nhận ngủ cùng, như vậy còn cần chia nữa à?"
Ngụy Vĩ Đống cắn răng nói: "Để tăng thêm tư liệu sống, tư liệu sống hiểu không?"
Cậu cho rằng tôi muốn làm ra cái trò chơi vớ vẩn này à, còn không phải nhận được tín hiệu của Cố tổng nên không còn cách nào khác sao?
Giang Dục nhìn cái hộp bánh quy kia, thiết kế cẩu thả như vậy, y tin tổ ekip thật sự vì gia tăng tư liệu sống mà lâm thời nghĩ ra, nếu là nghĩ ra từ trước, cũng không đến nỗi dùng một cái đạo cụ khó coi đến như vậy nhỉ.
Mọi người cùng nhau ngồi thành một hàng, Thời Phi tìm một vị trí ngồi xuống, Giang Dục thực tự nhiên ngồi bên trái cậu, Cố Việt Trạch không nói gì, ngồi xuống bên phải Thời Phi.
"Nào, bốc thăm từ trái qua phải." Ngụy Vĩ Đống cầm cái hộp, lần lượt bốc thăm từ Lý Hồng bên trái sang.
Lý Hồng vươn tay lấy ra một tờ giấy trong hộp, mở ra nhìn, bên trên viết 'Bắt chước quảng cáo Brain Birkin, vừa múa vừa hát'.
Lý Hồng cạn lời: "Ý tưởng ngu ngốc như vậy, ai nghĩ ra vậy?"
Người bên cạnh đều ồn ào, cho dù ngu ngốc cũng có náo nhiệt để xem nha.
Lý Hồng sửa sang lại quần áo của mình một chút, do dự đứng dậy, đi tới trước mặt mọi người, hít sâu một hơi, hạ quyết tâm muốn nhảy, cuối cùng che mặt nói: "Ngu ngốc như này thật phá hủy hình tượng."
"Chị Hồng, hãy tin rằng chị làm được, vượt qua một cửa này, chị chính là chị cả." Dư Văn Văn vỗ tay nói.
Những người khác cũng ồn ào nói: "Đúng vậy, là chị cả."
Lý Hồng cắn răng nói: "Các cô cậu chờ đấy, lát nữa đến lượt các cô cậu, biết đá biết vàng ngay."
Cuối cùng Lý Hồng vẫn nhảy, tay chân nhảy hơi cứng đờ, nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành nhiệm vụ, nhảy xong còn nói đùa với đạo diễn chương trình: "Không được chiếu đoạn này đâu đấy, chẳng may về sau con tôi nhìn thấy, hình tượng hoàn mỹ của người mẹ như tôi sẽ mất hết."
Người thứ hai bốc thăm là Dư Văn Văn, cô rút phải nội dung là hô to ba tiếng "tôi là heo'. Dư Văn Văn cũng sảng khoái, đứng lên hắng hắng giọng, liền hô to ba tiếng, giọng nói to lớn vang dội
Người thứ ba là Giang Dục, cần bày ra một động tác gợi cảm quyến rũ nhất của bản thân.
"Vì sao không rút phải chữ 'Vương' chứ." Giang Dục mang theo vẻ mặt buồn bực điểu chỉnh biểu tình trên mặt, sau đó bắt đầu thể hiện động tác quyến rũ gợi cảm.
Chống tay dưới cằm, vặn eo lộ ra nụ cười quyến rũ, thậm chí còn táo bạo thả nụ hôn gió với ống kính.
Chỉ có thể nói người có vẻ ngoài xinh đẹp, làm cái gì cũng đều là cảnh đẹp ý vui.
Rất nhanh đến lượt Thời Phi, Giang Dục ở bên cạnh nhỏ giọng thì thầm cầu nguyện: "Vương vương vương, vương vương vương......"
Dư Văn Văn ngồi bên cạnh y cười nói: "Anh đừng vương vương vương mãi thế, nghe giống gâu gâu gâu ấy"
Mọi người cười.
Giang Dục cũng làm bộ cắn người nói: "Tôi liền gâu gâu gâu, cắn chết cô."
Thời Phi mím môi, vươn tay rút một tờ giấy trong hộp, nói: "Dù sao cũng chỉ còn hai tờ cuối cùng, tôi không rút phải vương thì chính là trừng phạt."
Mở ra nhìn, bên trên viết 'ôm một cái với người bên tay phải'.
Thời Phi nhìn bên phải của mình, ngoài Cố Việt Trạch ra thì còn có ai vào đây, lập tức có loại cảm giác muốn che mặt mà khóc, kể cả viết ôm người bên 'tay trái', để cậu và Giang Dục ôm nhau cũng được mà.
Ôm nhau với cái tủ lạnh di động Cố Việt Trạch kia, mình có thể bị đông chết không.
"Ôm một cái ôm một cái, ôm một cái......"Ngoài Giang Dục ra, những người khác đều ồn ào, xem náo nhiệt không chê việc lớn.
Thời Phi đi tới trước mặt Cố Việt Trạch, có chút khó xử nói: "Ừm, Cố Việt Trạch, chỉ là trò chơi mà thôi, hay là chúng ta nhanh chóng ôm một cái, nếu anh ngại thì có thể từ chối."
Thời Phi còn nghĩ chỉ cần Cố Việt Trạch từ chối, như vậy cậu liền có thể thuận thế yêu cầu chương trình rút thăm lại lần nữa.
Kết quả Cố Việt Trạch đứng lên, nói: "Tôi tuân thủ quy tắc trò chơi."
Thời Phi giật giật khóe miệng, đối phương đã nói không ngại rồi, cậu còn nói gì được nữa.
Dứt khoát tiến lên nhanh chóng ôm lấy người một cái, Cố Việt Trạch còn chưa kịp phản ứng, Thời Phi liền buông ra.
Thời Phi nhìn vẻ mặt sững sờ của Cố Việt Trạch, còn tưởng là hắn ghét tiếp xúc thân thể, nghĩ thầm may mà kết thúc nhanh, nếu không ôm lâu quá thì càng xấu hổ.
Tất cả mọi người đều rút phải giấy trừng phạt, vậy chỉ còn một tờ cuối cùng của Cố Việt Trạch, có rút hay không cũng không cần thiết, dù sao chắc chắn là chữ 'Vương'.
Ngụy Vĩ Đống nói: "Như vậy hiện tại do Cố Việt Trạch phân chia phòng, thân thiện nhắc nhở, chia phòng kể cả nữ giới nhé."
Lý Hồng cười hỏi: "Sao đây? Ý của đạo diễn là muốn nam nữ ở chung đấy à?"
Dư Văn Văn ở bên cạnh bắt đầu làm động tác khởi động xương cốt.
Ngụy Vĩ Đống vẻ mặt vô tội cười trả lời: "Không dám không dám."
Cố Việt Trạch nói: "Dư Văn Văn cùng Lý Hồng một phòng, tôi và Thời Phi một phòng, Giang Dục một mình một phòng."
......
Trong phòng chỉ có một cái giường gỗ 1m5, chăn và ga trải giường màu xanh da trời, ngay cả gối đầu cũng là màu xanh da trời.
Thời Phi thấy chỉ có một cái giường, có chút khó xử, nói: "Hay là tôi đi tìm tổ đạo diễn xin thêm cái chăn, tôi ngủ dưới đất."
Nghiêm túc mà nói, cậu và Cố Việt Trạch cũng chỉ mới gặp mặt vào hôm nay, chung chăn gối với một người không thân, nếu là ai thì cũng có chút xấu hổ.
Ít nhất cậu sẽ cảm thấy có chút khó chịu.
"Ngày mai còn rất nhiều nhiệm vụ, ngủ sàn nhà dễ dàng ngủ không ngon." Cố Việt Trạch nghĩ nghĩ nói: "Nếu cậu không quen, tôi có thể tìm tổ đạo diễn mượn thêm một cái chăn, giường này đủ rộng, để hai cái chăn cũng không vấn đề."
Thời Phi cảm thấy đây là một cách, liền đồng ý, rất nhanh đi tìm tổ đạo diễn xin thêm một cái chăn tới.
Sau khi sửa sang lại chăn ga, Thời Phi mở vali, lấy quần áo ngủ của mình, nói: "Anh muốn tắm rửa?"
"Cậu tắm trước đi." Cố Việt Trạch cầm notebook bên cạnh, bình tĩnh nói: "Tôi xem máy tính một lát."
"Được." Thời Phi cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, không lâu sau bên trong liền truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
Cố Việt Trạch mở hộp thư trong máy tính, trong đó có rất nhiều văn kiện, đều liên quan tới công việc, hắn click mở một cái ra xem, một phần văn kiện toàn chữ tiếng Anh, là từ công ty bên nước ngoài gửi tới.
Ánh mắt dừng trên văn kiện, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc xem văn kiện, nếu bỏ qua trạng thái đã 10 phút trôi qua mà con chuột notebook đều không di động tí nào.
Lại qua năm phút, Thời Phi tắm xong đi ra, tóc vẫn ướt, giọt nước từ ngọn tóc rơi xuống cổ.
Đại khái là do vừa tắm xong, sắc mặt Thời Phi ửng hồng, lỗ tai chóp mũi đều hồng hồng non nớt.
Cố Việt Trạch tùy ý nhìn lướt qua, tay đặt trên notebook, năm ngón tay nắm chặt, sau đó lại bình tĩnh thu lại ánh mắt xốc chăn lên, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên nói: "Tôi đi tắm."
Lấy một bộ quần áo ngủ trong vali rồi nhanh chân đi vào phòng tắm.
Vừa vào phòng tắm lập tức mở nước lạnh, dùng nước lạnh rửa sạch mặt, cố gắng khiến gương mặt hơi nóng của mình bình tĩnh lại.
Khi đi ra nhìn thấy Thời Phi đã nghiêng đầu ngủ trên giường, Cố Việt Trạch đi qua, đầu tiên là sắp xếp đôi giày xộc xệch của Thời Phi ngay ngắn lại, như vậy thuận mắt hơn nhiều.
Sau đó lấy khăn lông trên đầu Thời Phi ra, để cậu nằm thẳng ngủ ngon giác.
............
Sáng sớm, Thời Phi bị tiếng chim hót líu lo đánh thức.
Thời Phi đứng dậy vặn eo hít thở không khí trong lành bên ngoài, câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng đúng là có chút giống với thế ngoại đào viên, rời xa sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố.
Thấy phía sau có động tĩnh, Thời Phi quay đầu liền nhìn thấy Cố Việt Trạch cũng tỉnh dậy, chào hỏi với hắn: "Chào buổi sáng."
Cố Việt Trạch nhìn nụ cười rạng rỡ của Thời Phi, phía sau chính là nắng sớm mong manh, bao phủ lên cơ thể cậu một tầng kim quang, hắn giống như nghe thấy tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực của mình.
"Chào buổi sáng."
Sau khi ăn qua bữa sáng, mọi người liền bắt đầu tiếp tục học tập tri thức quốc họa và luyện tập.
Nghĩ tới tranh mình vẽ sẽ treo ở phòng triển lãm tranh, mọi người đều dồn hết sức lực muốn vẽ đẹp một chút, cho dù chỉ có thời gian ngắn ngủi.
Phòng tranh Tử Kim ở đoạn đường trung tâm thành phố.
Chiếm tổng diện tích vài nghìn mét vuông, chia thành một và hai tầng, ngày thường thường xuyên có một số triển lãm tranh được tổ chức ở đây.
6h rưỡi chiều mới bắt đầu triển lãm tranh, bắt đầu từ 6 giờ đã có người liên tục xuất hiện.
Đối với người yêu thích cầm kỳ thư họa mà nói, câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng ở trong giới rất có danh tiếng.
Các bức tranh xuất phẩm từ câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng, chất lượng cũng cao, cho nên mỗi lần cái câu lạc bộ văn học này muốn triển lãm tranh gì đó, đều sẽ hấp dẫn một số lượng lớn người tới, thậm chí một vài người nước ngoài yêu thích tranh cũng sẽ mộ danh mà đến.
Hôm nay chủ yếu là tranh vẽ của các học sinh và giáo viên của câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng, đương nhiên bao gồm cả đám người Thời Phi.
Câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng chuyên môn dành riêng một phòng nhỏ dùng để triển lãm tranh của đám người Thời Phi.
Lý Hồng bọn họ rất khẩn trương, chẳng may nếu không bán được một bức nào, vậy thì thật xấu hổ.
Thời Phi cũng có chút khẩn trương, điều cậu khẩn trương không giống mọi người, cậu là lo câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng tổ chức triển lãm tranh, lão tiền bối Đường Hướng Dương không phải cũng sẽ tới đây đấy chứ.
Cậu có hỏi thăm thầy Liễu Kim, người ta nói không chắc lắm, mấy năm gần đây thầy Đường Hướng Dương càng ngày càng ít tham dự những buổi công khai như này, nhưng đối với bọn tiểu bối, vẫn sẽ ủng hộ, có đôi khi tiểu bối tổ chức triển lãm tranh, ông ấy thân là môn chủ cũng sẽ xuất hiện ủng hộ một chút.
Cùng lúc đó bên trong sân bay Hoàng Thành.
Vương Bình Dương mang theo học sinh ra nước ngoài thi đấu đã trở lại, vừa xuống máy bay liền lập tức bắt xe: "Đi đến bảo tàng tranh Tử Kim."
Ngay cả học sinh cũng không kịp quản, xách theo vali tự mình đi trước.
Đám học sinh vẻ mặt ngơ ngác: "Thầy có chuyện gì thế?"
"Không biết, nhìn vẻ mặt của thầy giống như đi đòi nợ ấy."
Vương Bình Dương ngồi trong xe, đôi mắt khôn khéo híp lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhóc con, lần này tôi mà tóm được cậu, xem tôi xử lý cậu thế nào."